Vương Phi Tài Năng Của Cửu Vương Gia

Chương 5



Cô ngồi trong quán trọ gọi một vò rượi vừa uống vừa đợi Tiểu Phù quay lại.

_________________

Nữa canh giờ trôi qua,cô ngồi trong quán trọ đợi rất lâu nhưng mãi không thấy cô bé quay lại, cô cảm thấy có chuyện gì đó liền đứng dậy đi tìm cô bé, vừa đứng dậy định đi tìm cô bé thì cô bé chạy từ ngoài vào,cô bé chạy đến núp sau lưng cô, vẻ mặt sợ hãi

"Tiểu Thư, cứu muội với"

"Sao vậy?"

"Em đưa Tiểu Hắc đi mua thảo dược thì gặp phải một đám người,bọn chúng vừa nhìn thấy Tiểu Hắc thì lập tức lao đến cướp, em không đánh lại họ lên chạy về đây"

"Họ đâu?"

Vừa rứt lời, một đám người bước vào, sau họ là một nữ nhân, ăn mặc sang trọng, cầu kỳ, cô ta quát lớn

" Con nha đầu kia mau ra đây"

Tiểu Phù sỡ hãi, nói

" Tiểu thư chính là bọn họ"

Sau đó, họ thấy cô bé, liền kéo tới, một tên thuộc hạ đi đến gần hai người hống hách hỏi

" Ngươi chính là chủ tử của con hắc xà này hả?"

" Phải"

"Ngươi ra giá đi? Bao nhiêu tiền để bọn ta có được nó?"

"Không bán"

"Ngươi.."

Lúc này nữ nhân đó lên tiếng

"Dừng lại ngay"

"Quận chúa,nhưng.."

Cô ta đi lên nhẹ nhàng,nói

"Ta rất thích con rắn đó cô bán cho ta đi"

"Không là không"

Thuộc hạ của cô ta thấy vậy, phẫn nộ nói

"Ngươi...có biết đây là ai không?"

"Không,ta cũng không muốn biết"

"Ngươi....."

"Không muốn biết cũng phải biết đây là Phù Dao quận chúa con gái của Bắc Hầu Vương người cai quản vùng đất biên cương

"( Thản nhiên) Ừ"

"( Phẫn nộ) Thái độ của cô vậy là sao hả?"

Xung quanh bắt đầu bàn tán

"Nè,không ngờ là Phù Dao quận chúa,nghe nói cô ấy là thanh mai trúc mã với Chiến vương( cửu vương gia) đó"

Cô nghe thấy thì cười nhẹ nói

"Thanh mai trúc mã.Thú vị đấy"

"Này rốt cuộc cô có bán hay không hả?"

Tiểu Phù liền đi ra nói

"Tiểu thư đã nói là không rồi mấy người còn hỏi gì nữa"

Nghe thấy vậy, Phù Dao tức giận lấy roi ra đánh vào Tiểu Phù hai cái, cô bé đau đớn ngã ra đất

"Vụt...vụt,( Tức giận) im ngay,ở đây không đến lượt cô nói chuyện"

Cô nhìn thấy, ánh mắt trở lên lạnh lùng nhìn Phù Dao, nói

"Này, cho dù cô là ai cũng không có quyền đánh người của ta"

"( Hống hách) Thì sao? Ngươi làm gì được ta?"

"Đương nhiên là.....trả thù cho cô ấy rồi"

Vừa nói xong cô dựt lấy cây roi của cô quận chúa rồi đánh cho cô ta bốn cái, thấy chủ tử mình bị đánh họ lập tức lao đến bắt cô, trong lúc hỗn loạn người của cô ta không may đánh trúng búi tóc của cô làm mái tóc dài xoã xuống, Phù Dao kinh ngạc

"Không ngờ lại là nữ nhi"

Tiểu Phù đi lên, lớn tiếng

"Mấy người thật to gan,ngay cả Cửu vương phi mà cũng dám động vào"

"( Bất ngờ) Cửu vương phi,cô là công chúa Chu quốc"

"Đúng"

"( Phẫn nộ) Dám cướp Thiên ca ca của ta, mấy người còn đứng đó mau bắt cô ta lại cho ta"

"( Lạnh lùng) Mấy người đã muốn vậy thì đừng có trách ta"

Cô đứng nhìn đám người đi đến gần chỗ cô,họ vừa giơ tay động vào người cô thì bọn họ đồng loạt bị một thứ gì đó,họ không biết chuyện gì chỉ đứng nhìn chằm chằm vào cô,lúc họ nhìn lên vai cô thì thấy Tiểu Hắc đang ở đó,lúc này họ mới biết được mình đã bị con rắn đó cắn,họ bất giác mà lùi về sau, họ lùi được 3 bước thì tất cả đều ngã xuống, khuân mặt thâm đen, thấy thế Phù Dao quận chúa đi đến kiểm tra thì họ đã chết hết,cô ta sợ xanh mặt gục xuống đất cô ta không dám tin vào mắt mình, thấy thế cô đi đến rồi ngồi trước mặt cô ta, nói

"Cho dù thân phận của cô là gì? Động đến người của ta thì phải trả giá,lần này ta tha cho cô,nếu còn có lần sau thì kết cục sẽ giống như họ"

"( Sợ) Ngươi...."

Nói xong cô ta rời đi nhưng ánh mắt vẫn đầy oán hận,

ra đến cửa cô ta quay lại nói

"Chuyện này chưa xong đâu, ngươi chờ đấy"

Cô không quan tâm, đi đến chỗ Tiểu Phù rồi lấy lọ thuốc trong người ra bôi lên những vết thương của cô bé, dịu dàng nói

"Hơi đau một chút, muội nhịn chút nha"

"Vâng tiểu thư,mà tiểu thư bỏ qua cho họ vậy sao? Em thấy cô ta nhìn tiểu thư....."

"Tiểu Phù,không nhắc chuyện này nữa,kệ cô ta đi"

"Vâng,Mà Tiểu thư ,nghe họ nói cô ta là thanh mai trúc mã với vương gia đó"

"Ừ,ta cũng không ngờ,mà cái tên cửu vương này thế mà lại có người nhất kiếm chung tình với hắn, đúng là điên,hắn có gì đâu chứ"

"Thôi tiểu thư,người không sợ có người nghe thấy à?"

"Nghe thì nghe thôi,ta đâu có sợ"

"Tiểu thư không nói nữa, muộicũng đỡ rồi chúng ta về thôi"

"Được rồi,mà muội mua thảo dược cho Tiểu Hắc chưa?"

"Người không nhắc thì muội cũng quên,đều tại có cô quận chúa đó hết"

"Hahaaa.Được rồi,bây giờ chúng ta đi"

"Vâng"

Sau khi cô rời đi, bên một góc tối khác một nam nhân nở một nụ cười quỷ dị, người đó không ai khác là Cửu vương và hộ vệ của mình Tam Tử,hôm nay cửu vương và hộ vệ đến đây uống trà vô tình lại thấy được cảnh này, Tam Tử nói

"Vương gia đó là công chúa Chu quốc cũng chính là Vương phi "

"Ừ, ta biết rồi"

"Thuộc hạ cũng không ngờ cô ấy lại thú vị như vậy,còn dám đánh cả Phù Dao quận chúa"

"Ha"

"Vương gia,người vừa cười sao? Lần đầu thuộc hạ thấy người cười vì một nữ nhân"

"Im đi"

"Vâng"

"Thú vị đấy, xem ra vị vương phi này cũng không đơn giản như vẻ ngoài cô ta tý nào"

"Ý người là...."

"Ngươi không để ý sao? Động tác của cô ta rất nhanh,hơn nữa còn mang theo một con rắn cực độc,nếu không phải là người am hiểu về độc làm gì dám mang theo một thứ nguy hiểm vậy chứ"

"Ý người là vương phi là người am hiểu độc dược"

"Ừ,hơn nữa nhìn con rắn đó,nó hoàn toàn làm theo lệnh của cô ta"

"Lệnh sao?"

"Từ lúc mấy đám người đó lao đến bắt cô ta thì cô ta đã ra lệnh chỗ con rắn đó để cho họ tới gần rồi mới tấn công"

"Thuộc hạ quả thật không nhìn ra, nhưng cô ấy ra lệnh bằng cách nào chứ"

"Ánh mắt"

"Hả,ánh mắt,ghê thật"

"Ngươi phái người đi điều tra về cô ta đi, ta càng ngày càng cảm thấy tò mò về vị vương phi này rồi"

"Vâng"

Sau cuộc nói chuyện hai người họ trở về phủ.