Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 41



Pháp sư lập dàn lễ tế trước sông. Tiểu Hương âm trầm đứng bên cạnh,khẽ cúi thấp đầu,núp sau bóng lưng cao lớn của Dương Đắc Quân.

Pháp sư làm lễ xong,người hầu bắt đầu đốt giấy vàng cho Đắc Kỳ,đủ thứ lễ vật kèm theo. Làn khói bay theo chiều gió cuốn ra giữa sông tạo thành một dải ngăn cách phía xa mơ ảo,khó có thể lí giải.

Đoàn người phía sau kinh ngạc há hốc miệng thì thầm chỉ trỏ. Dương Đắc Quân và Tiểu Hương dường như chẳng hề quan tâm,chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp thơ ngây của Đắc Kỳ trong những giây phút cuối. Đến lúc này,người mà Đắc Kỳ luôn thương nhớ của ngày xưa vẫn chưa xuất hiện.Thái tử điện hạ vẫn chưa xuất hiện. Ngài ấy từ ngày hôm ấy ở hoàng cung cho đến ngày hôm nay tiễn người ra đi cũng không thấy xuất hiện.

Cũng phải,thái tử là ai. Là thiên tử chi kiêu. Dương Đắc Kỳ chỉ được cái danh thái tử phi,còn chưa cùng y nên duyên vợ chồng chính thống. Thì Dương thừa tướng lấy quyền thế nào ép y tới chỗ của con gái mình.

Họa chừng may ra,tại đây có một đại nhân vật của Lưu Ly quốc,thái tử điện hạ Nhiếp Khương Dương cùng thủ vệ thân cận Bạch Hoài Anh đích thân mời pháp sư lợi hại nhất tới đây làm lễ cầu siêu cho Đắc Kỳ. Vài người tán thưởng ngưỡng mộ lại có vài thương thương tiếc song lại có vài người tâm ẩn thầm đắc ý.

- Khởi hành....

Tiếng pháp sử vang dài một hơi. Dương Đắc Quân đi xuống nước. Đầu bên kia đối diện,Tiểu Hương nắm chắc lấy một phần của mạn thuyền, cắn chặt môi,hướng Dương Đắc Quân khẽ gật đầu,mạnh tay đẩy thuyền tiến ra xa bờ.

- Tiểu thư, người phải đi thật thong thả. Chuyện người nhờ Tiểu Hương làm,Tiểu Hương nhất định sẽ không phụ người. Kẻ nào nhẫn tâm hại tiểu thư, bất nhân với lão gia,Tiểu Hương làm quỷ cũng không tha cho hắn. Tiểu thư... người nhớ bảo trỏng.

- ......

Tiểu Hương quỳ sụp xuống làn nước bật khóc. A...Nàng khóc rồi. Nàng tự dặn lòng không được làm trái lời Đắc Kỳ,phải luôn mỉm cười vui vẻ,phải luôn xinh đẹp. Nàng không hiểu vì sao nước mắt cứ không ngừng chảy xuống. Những ngày tháng vất vả, gian khổ, nhường cơm sẻ áo,bị thiếu phu nhân hành hạ,bắt bẻ trăm điều..lại thêm những hành động lạ lẫm,bản năng kì quặc nơi Đắc Kỳ.

Nàng rất thích nhìn Đắc Kỳ đi chọc ghẹo người khác. Lại thích nhất là khi Đắc Kỳ lén đi theo lão gia,âm thầm tiễn ngài lên triều. Lại thích nhất những khi Đắc Kỳ lên núi gặp A Kỳ. Miệng thì nói không quan tâm,mặc nó sống chết nhưng lại là người hăng hái đầu quân đi bắt thú rừng về ném trước cửa hàng cho con vật vì chăm con mà chưa thể ra ngoài kiếm ăn.

Còn đâu những buổi sáng tướng phủ ồn ào chó chạy gà bay nhốn nháo cả một biệt viện rộng lớn. Còn đâu một tiểu nha đầu thích mặc quần áo của nô tỳ bí mật vào bếp ăn vụng rồi bị bắt quả tang. Lại thêm một tiểu quỷ đầu bánh bao chạy cả một hàng dài khu phố để xin ăn,cuối cùng vẫn luôn dừng chân ở một quán mì xập xệ để đòi ăn chực. Ai lại dám nói với ân nhân cứu mạng của mình bằng những danh xưng hiếm lạ trên đời. Chỉ có thể là Đắc Kỳ đáng yêu của Tiểu Hương mà thôi.

Dương Đắc Quân thâm trầm không nói bước lên bờ. Trên bờ sông,những nhành hoa trắng thả xuống không ngớ tạo thành một lối hoa xinh đẹp tựa như tranh vẽ,đang dần được cuốn đi. Lam Hạ,dòng sông mà ít ai thường lui tới. Người của Yên Nam quốc không hiểu,vì cớ gì Dương thừa tướng lại chọn thủy táng ở một dòng sông nguy hiểm như vậy.

Tiểu Hương sau một hồi cũng bò lên đến bờ. Dáng vẻ tàn tạ của nàng thật sự đáng thương. A Lan dùng khăn lau mặt của nàng. Lớp trang điểm vốn dĩ để giấu đi những cuồng thâm đen dưới bọng mắt nay lại lộ ra khiến A Lan không khỏi chua xót.

A...Tiểu Hương chợt thấy gì đó..

Nàng loạng choạng đứng dậy,từ chối sự giúp đỡ của A Lan,hướng Nhiếp Khương Dương mà tới,đôi mắt xanh tựa ngọc bích nhìn vào sâu thẳm đôi mắt hổ phách của hắn. Đôi môi khẽ cựa quậy:

- Yên Viên Nhiếp Khương Dương,con mèo hoang nhỏ của Đắc Kỳ?

Hàng lông mày của Nhiếp Khương Dương thoáng động. Hắn bất động trong giây lát rồi khẽ gật đầu. Tiểu Hương khẽ cười. Phải rồi. Ở cái Yên Nam này,còn ai có cái tên Nhiếp Khương Dương chứ? Đắc Kỳ của ta thật lợi hại. Ai cũng quen biết.

Nàng lấy từ tay áo một chiếc hộp gỗ dài khoảng chừng bằng nửa cánh tay của nàng. Khương Dương đến ngây người. Làn cách nào nàng có thể giấu được một thứ như thế trong người mình.

Trên nắp hộp khổ khảm ba chữ "Nhiếp Khương Dương " bằng những sắc ngọc lấp lánh đan xen,không một điểm lệch,đủ biết người làm ra nó đã phải tỉ mỉ gia công tới mức độ nào. Lại thêm,bốn bề chiếc hộp được cố định bằng những mảnh sắt chắc chắn. Nhìn qua khó mà nhận biết giá trị.

Tiểu Hương vuốt ve mặt gỗ,hai tay trao lại cho Khương Dương:

- Vốn dĩ, sau khi tiểu thư xuất giá,người muốn ta gửi cái này tới cho ngài. Nay người chết thì cũng đã chết rồi. Người sống vẫn còn ở lại. Ta không hay tiểu thư muốn tặng ngài cái gì. Nhưng đây là tâm ý của tiểu thư...nếu ngài..nếu ngài không chê kỉ vật của người đã khuất thì xin nhận lấy.

- Đa tạ.

Nhiếp Khương Dương không cần lấy một giây để suy nghĩ,trực tiếp đỡ lấy chiếc hộp. Chiếc hộp tưởng chừng nặng nhưng thực chất rất nhẹ. Tiểu quỷ,muội..muốn để lại cho ta thứ gì đây?

Ở trên dòng sông,vẫn là một cảnh chia ly buồn thảm. Thì ở trên sông,con thuyền vừa đẩy đi không xa. Trong màn khói khó có thể nhìn thấu,một cánh tay giơ lên,rồi bạm vào mạn thuyền,từ từ ngồi dậy. Đắc Kỳ ngáp dài một hơi,xoay khẽ chiếc cổ nặng trịch đang đỡ lấy chiếc đầu được cài biết bao nhiêu là trang sức vàng bạc đủ kiểu.Khóe miệng Đắc Kỳ khẽ cười,sau cùng cứ thế chìm vào tượng làn khói.