Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính Cổ Tảo Văn

Chương 8



Sau khi thấy tình hình trong phòng, hai người ngoài cửa thất thần nhìn nhau, chỉ có Tiêu Linh và Ngũ Lục cùng đi vào, thậm chí còn có người không chút do dự xoay người xuống lầu.

Mạt thế đến đã nửa năm, nhân loại còn chưa bị tiêu diệt nhưng lòng người đã rét căm từ lâu.

Xán Xán đi đến bên cạnh Tần Kinh Thước, nắm tay nói với cô: "Học tỷ Thanh Thanh, em sẽ bảo vệ chị."

Tô Nhược thấy thế cũng bắt chước nắm tay rồi khoa chân múa tay trước mặt Tần Kinh Thước.

Cuối cùng Xán Xán mới chú ý tới một chuyện, cậu ta hỏi: "Không phải mắt Tô Nhược bị hỏng rồi à?"

Sao vẫn có thể bắt chước cậu chứ?

Tần Kinh Thước xoa đầu Tô Nhược, nhẹ giọng nói: "Đừng nghịch nữa."

Tô Nhược lập tức ngoan ngoãn, Tần Kinh Thước dắt tay cậu đi theo Tiêu Linh cùng Ngũ Lục vào phòng.

"Ài, học tỷ, từ từ đã, đợi em với!"

Căn phòng giống như luyện ngục, Tiêu Linh và Ngũ Lục đi trước mở đường, rất nhiều xác sống từ trong phòng bắt đầu ào ào chạy ra, bọn chúng lao về phía người sông như ong vỡ tổ. Tiếng súng mạnh mẽ vang lên, nã vào lũ zombie hết đợt này đến đợt khác, nhưng âm thanh lớn ấy lại càng thu hút thêm nhiều zombie tới. Tần Kinh Thước nghe thấy động tĩnh ai đó đang chay từ tầng trên.

Lối đi phía trước bị lũ zombie chặn cứng, không thể thấy bóng dáng Lý ca đâu nữa, viên đạn cuối cùng vừa rời khỏi nòng nhưng không còn thời gian để đổi băng đạn, Ngũ Lục nhanh tay dắt khẩu súng xuống hông rồi nhặt lấy một khúc gỗ còn dính đầy máu từ dưới đất lên. Khúc gỗ này có vẻ là chân bàn, gã cầm chặt trong tay rồi vung mạnh, cứ một lần vung gỗ như vậy lại có một đợt zombie ngã xuống.

Đây đều là xác sống mới bị chuyển hóa nên không khó để tiêu diệt, chỉ cần đập bay đầu bọn chúng là được.

Điều khiến Ngũ Lục lo lắng bây giờ chính là sẽ có zombie cấp cao xuất hiện, bởi vì trước khi rời đi, gã đã để lại một nửa số dị năng giả cố thủ ở chỗ này, nhưng trong số đám zombie vừa bị giết kia lại có không ít gương mặt quen thuộc.

Mang tâm trạng nặng trĩu, gã vừa đánh zombie vừa gọi: "Khương Vãn... Khương Vãn... Bình Bình... Lý Lục Bình! Có ai còn sống không? Khương Vãn!"

Tiêu Linh vẫn đang dùng súng, hắn thấy Tần Kinh Thước cũng theo bọn họ đi vào phòng nên phẫn nộ quát: "Mấy người vào đây làm gì, Xán Xán, mau dẫn Thanh Thanh đi ra ngoài!"

Lộ Thanh Thanh tuyệt đối không được chết!

Tần Kinh Thước đạp trên nền nhà đẫm máu, chiếc váy màu hồng cánh sen mặc trên người vẫn sạch sẽ và xinh đẹp như cũ, thậm chí khi đến gần, hắn có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người cô. Tất cả những điều ấy thực sự chẳng ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh chút nào, cô với tình hình lúc này như ở hai thái cực khác nhau.

Đối mặt với sự tức giận của Tiêu Linh, cô không thèm đưa ra bất cứ phản ứng gì. Thoáng phía sau có một con zombie chưa chết xiêu vẹo bò dậy, lao về phía Tiêu Linh với tốc độ nhanh đến kinh ngạc.

"Tiêu Linh, phía sau!" Xán Xán hoảng sợ hô to.

Bỗng cảm thấy sau lưng rùng mình rét run, Tiêu Linh xoay người, trong nháy mắt, một khuôn mặt xấu xí của zombie áp sát, hắn còn chưa kịp rút súng thì con zombie đã bị một con dao ngắn phi tới cắm thẳng vào giữa trán.

Máu đen bắn khắp mặt, hắn hết nhắm mắt lại mở ra, zombie ngã xuống, Tần Kinh Thước đi tới, lưu loát nhổ con dao đang cắm trên đầu zombie ra.

"Đại... Đại lão" Xán Xán khiếp sợ trước thực lực của Tần Kinh Thước, rồi sau đó rón rén mở miệng nói, "Tiêu Linh, vẫn phải đưa học tỷ Thanh Thanh đi sao?"

"À?" Tiêu Linh lau vết máu trên mặt, nở nụ cười với Tần Kinh Thước, hắn nâng tay làm một tư thế mời.

"Học tỷ Thanh Thanh, mời em đi trước." Hắn đùa cợt gọi một tiếng "học tỷ Thanh Thanh", trong giọng nói cũng nghe ra ý cười.

Tần Kinh Thước không quan tâm hắn, cầm con dao găm đi theo Ngũ Lục. Khi gặp phải zombie, cô dùng dao găm điêu luyện như vẽ đâm chết chúng, làn váy màu hồng vẽ ra một đường cong mềm mại trong không trung, các động tác có độ khó cao cũng được cô thực hiện một cách sắc bén và đẹp mắt. Khuôn mặt vô cảm và lạnh lùng cùng khí thế hiên ngang này rất hiếm gặp ở các cô gái.

Đẹp... Đẹp đến nỗi khiến người ta rung động.

Tiêu Linh yên tâm thoải mái đi theo sau, thỉnh thoảng lại nã vài phát súng.

Đột nhiên, Ngũ Lục lớn tiếng gọi: "Lý ca, mau ra đây!"

"Lý ca!"

Bên trong một phòng ngủ, có một chiếc giường, máu đỏ vương đầy trên ga trải giường màu xanh nhạt, trên mặt đất là mười mấy con zombie bị đánh vỡ đầu đang nằm hỗn độn.

Tần Kinh Thước theo Ngũ Lục đi vào trong phòng ngủ.

"Tú tú, đừng sợ, là anh, anh về rồi đây."

Lý ca ôm một cô gái gầy yếu đang ngồi trên giường trong tư thế nửa quỳ trên mặt đất, anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô gái. Cô gái có một mái tóc dài óng ả, nhưng giờ đây mái tóc lại dính đầy vết máu chưa khô, tấm lưng gầy gò bị gặm cắn, máu thịt lẫn lộn, áo sơ mi học sinh màu trắng bị xé rách tươm, trên áo còn loang lổ những mảng máu.

Cơ thể cô gái vẫn luôn trong tư thế vặn vẹo kì quái, mạch máu màu đen lan từ cổ lên đến thái dương. Cô ấy đã bị lây nhiễm, hoàn toàn biến thành zombie.

"Tú Tú... Tú Tú" Lý ca thống khổ gọi tên cô gái, còn cô ta bắt đầu giương nanh múa vuốt muốn nhào tới cắn người.

"Lý ca, cô ấy đã biến thành zombie rồi, Lý ca!"

Ngũ Lục muốn kéo Lý ca rời đi, nhưng còn chưa kịp hành động thì lại thấy zombie trên giường lao về phía mình, Ngũ Lục đành phải buông lỏng tay, nhặt thanh gỗ vừa rồi lên đập tới.

"Phịch!" Gậy gỗ bị gãy, cú đánh vừa rồi đã đập vào người Lý ca, Lý ca dùng thân thể của mình để chắn cho nữ zombie kia một gậy, đầu anh ta chảy máu.

"Ngũ Lục, mọi người mau mau rời đi."

Mùi máu tươi tức khắc hấp dẫn nữ zombie, cô ta lại hung hăng nhào tới một lần nữa, Lý ca không quay đầu lại, cứ như vậy mở rộng hai tay ôm lấy nữ zombie vào lòng.

Zombie cắn xuống cổ, vai, ngực anh ta, nhưng anh ta lại không hề phản kháng mà chỉ ôm chặt cô ta như vậy.

Ngũ Lục thấy không thể cứu được nữa nên đành quay đầu nói với đám người Tiêu Linh đang đứng phía sau: "Chúng ta đi thôi." Giọng nói có phần nặng nề.

Gã đóng cửa phòng ngủ lại.

Trước khi đóng cửa, bọn họ còn có thể nghe được tiếng Lý ca nức nở trong thống khổ, "Sao anh có thể... có thể bỏ em lại một mình được chứ..."

Trong lòng mọi người đều trầm mặc, sau khi rời khỏi phòng, Xán Xán mới kể chuyện của Lý ca và Tú Tú.

"Bọn họ đã bên nhau bảy năm, chị Tú Tú được người nhà Lý ca giới thiệu sau khi anh ấy xuất ngũ, con người chị ấy rất tốt, bọn họ quen nhau chưa được ba tháng thì kết hôn. Sau khi lấy nhau, tình cảm giữa họ rất tốt, từ trước tới nay chưa từng xảy ra cãi vã. Sau khi mạt thế đến, Lý ca vẫn luôn bảo vệ chị Tú Tú, nhưng chị ấy lại là một cô gái yếu đuối, vì không muốn liên lụy Lý ca nên đã tự rất nhiều lần. Sau chuyện đó, Lý ca nói, không có Tú Tú thì anh ấy không sống nổi."

Xán Xán kể xong thì bật khóc.

"Suỵt!"

Tới khi đi tới trước cửa, Xán Xán mới phát hiện ba vị đại lão phía trước đã dừng bước chân, vẻ mặt ngưng trọng.

"Nó tới rồi."

"Tới rồi."

Tần Kinh Thước và Tiêu Linh trăm miệng một lời, cùng lúc đó, hành lang ngoài cửa truyền đến một loạt âm thanh có quy luật.

Đùng...... Đùng...... Đùng

Mặt đất rung chuyển, sau vài giây, một con quái vật khổng lồ phá cửa xông vào.

______

Editor: chưa thi xong nhưng vẫn ngoi lên tí vậy!