Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính Cổ Tảo Văn

Chương 9



Đây là một con thú biến dị cao hơn hai mét, trông không khác gì sinh vật ngoài hành tinh trong các bộ phim kinh dị trước mạt thế hay chiếu, tứ chi nó cường tráng, thân hình giống chó sói, da thịt màu hồng nhạt nom vô cùng quỷ dị. Trên đầu nó không có mắt, không có mũi, chỉ có đôi tai nhọn đang dựng thẳng, đáng chú ý nhất là cái mồm đỏ như máu to gần bằng hai phần ba cái đầu của nó.

"Grào!!!"

Trong cái mồm đỏ au đó là hàm răng sắc nhọn như gai thép, nó phá cửa rồi lao thẳng về phía bọn Tần Kinh Thước trong nháy mắt, âm thanh gầm rú từ nó khiến đầu mọi người đau như sắp nổ tung.

Ngũ Lục đứng phía trước phải hứng chịu tác động lớn nhất, tiếng kêu của quái vật vang ngay bên tai, gã không kịp bịt tai lại khiến màng nhĩ bị tổn thương, lỗ tai cứ như bị chọc thủng, chất lỏng màu đỏ chảy ra từ lỗ tai. Lúc này gã mới nhận ra tai của mình bị tổn thương

"Mẹ nó chứ! Kêu cái quần mà kêu!"

Tiến lên chẳng được, lùi lại cũng không xong, Ngũ Lục bực bội hất tung bàn trà bằng đá cẩm thạch bên về phía con quái vật.

Cộp!

Bàn trà nặng nề đập vào cơ thể con quái vật rồi rơi xuống đất gây ra tiếng động lớn. Tuy rằng đòn tấn công vừa rồi không gây ra bất cứ sát thương nào tới con quái vật nhưng điều đó đã thành công trong việc chọc giận nó. Con quái vật lại gầm lên, dùng chân trước hất bay bàn trà về hướng ban đầu.

Ồ, con quái vật này có vẻ thông minh đấy.

Ngũ Lục trợn mắt, gã tránh khỏi cái bàn trà đang bay tới, cùng lúc đó Tần Kinh Thước nhanh tay kéo Tô Nhược cùng nhảy lên không trung né cái bàn đang bay về phía này, Xán Xán và Tiêu Linh cũng nhanh nhẹn chạy sang một bên.

Loảng xoảng! Mặt bàn màu trắng bị chia năm xẻ bảy.

"A! A! A!"

Ngay lúc này, một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên thảm thiết, hóa ra là Ngũ Lục sau khi tránh được cái bàn thì bị con quái vật lao tới tấn công, cái mồm to như chậu máu cắn trúng một cánh tay của, nó dùng sức cắn xé, cánh tay Ngũ Lục bị cắn đứt trong tích tắc.

Máu tươi trào ra từ cánh tay bị đứt bắn vào váy Tần Kinh Thước, cô đáp xuống từ không trung, trong tay cầm một thanh kiếm sắc bén không biết xuất hiện từ lúc nào, mạnh mẽ bổ về phía con quái vật. (Vì truyện bắt đầu bị reup nên các chương tiếp theo sẽ được đăng tải trên wordpress trước.)

Quái vật cảm nhận được nguy hiểm từ cô, nó vội vàng đá văng ra Ngũ Lục rồi tiến tới đấu với Tần Kinh Thước.

Xán Xán chạy ra kéo Ngũ Lục đang bị thương trở về, Tiêu Linh đứng một chỗ giương mắt nhìn Tần Kinh Thước đang giao đấu với con quái thú, sắc mặt hắn trầm ngâm.

Con quái vật này suýt nữa có thể giết chết dị năng giả cấp ba là Ngũ Lục chỉ bằng một đòn, vậy mà Lộ Thanh Thanh lại có thể đánh tay đôi với nó tới tận bây giờ, Lộ Thanh Thanh rốt cuộc có thân phận như thế nào?

Ầm ầm ầm, toàn bộ căn phòng rung chuyển như gặp địa chấn, kiếm Tần Kinh Thước chém trúng thân thể con quái vật nhưng chỉ có thể để lại vài vết xước không đáng kể.

Tuy rằng thân thể cô linh hoạt, nhưng lực công kích lại không đủ, Đồ Quy ở trong thần thức thở dài nói: "Chủ nhân, ma thần lệnh chưa được gỡ phong ấn, cô lại không có linh lực nên chưa thể hấp thụ đồ xấu xí này đâu."

"Ta biết."

Đấu đá nửa ngày, cô cũng đã phát hiện ra nhược điểm của thứ này, cô nhún người phi thẳng lên đầu quái vật, nhân lúc nó chưa kịp phản ứng, cô đâm thẳng một kiếm vào tai nó, máu đen tanh hôi bắn ra theo động tác rút kiếm của cô.

"Tiêu Linh, động thủ."

Vừa dứt lời, cô tiếp tục đâm vào bên tai còn lại của con quái vật theo cách tương tự rồi nhảy khỏi người nó.

Ngay sau khi nghe được hiệu lệnh, Tiêu Linh lập tức rút ra lượng sức mạnh lớn nhất có thể, tấn công con quái thú kia, ánh sáng từ lôi điện lóe lên, quả cầu năng lượng nghiền nát tất cả mọi thứ nó đi qua.

Rè rè rè.

Sau khi luồng sáng chói mắt bay đi, cả căn phòng tối sầm lại, khắp nơi đều có tia lửa điện.

Cuối cùng con quái vật cũng bị tiêu diệt.

"Phụt..." Trong bóng tối, có ai đó vừa hộc máu.

Tần Kinh Thước lấy Vãng Sinh Kính ra chiếu sáng, thấy Tiêu Linh vì tiêu hao quá nhiều năng lượng nên nội thương lại càng thêm nghiêm trọng, hắn che lại ngực nôn ra một búng máu. Cảm nhận được ánh mắt Tần Kinh Thước, hắn thuận thế dựa gần lại, yếu ớt nói: "Thanh Thanh, mạng của tôi... Giao cả cho em đấy."

Nói xong, hắn ngã vào lòng Tần Kinh Thước.

Tần Kinh Thước cầm kiếm mà ngứa ngáy muốn động tay động chân. Trong bóng tối, cô lặng im một chốc rồi thu hồi kiếm, đỡ Tiêu Linh đi về phía trước.

Tô Nhược lon ton theo sau, vẻ ngoài sạch sẽ của cậu thật khiến người ta nghen tị. Xán Xán rất không hài lòng với điều này, tên đó chẳng phải làm gì lại còn được học tỷ Thanh Thanh bảo vệ vô cùng chu đáo

Ài! Cùng là con người với nhau mà sao số phận lại tréo ngoe.

Ngũ Lục bị mất một cánh tay, đau đớn khiến gã hôn mê bất tỉnh, Xán Xán cõng gã đi theo Tần Kinh Thước.

Từ tầng 11 đi xuống, hành lang tựa hồ không có điểm cuối, may mắn là họ không gặp phải chuyện nguy hiểm nào nữa.

Khi Xán Xán đưa Ngũ Lục lên được xe, cả người cậu ta gần như kiệt sức.

Tần Kinh Thước ngồi trước ghế lái tìm cách khởi động thứ này nhưng loay hoay một hồi vẫn chưa biết cách làm, trong lúc đó, không ít zombie bị tiếng động ở đây thu hút đi tới.

Không còn cách nào khác, cô đành phải xuống xe quét sạch zombie.

Lúc trở về, trên xe xuất hiện một khuôn mặt xa lạ.

Là một cô gái, khuôn mặt tuy lem nhem nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ không tồi, đôi mắt lớn tròn xoe, mái tóc ngắn tràn đầy hơi thở thanh xuân, mặc một chiếc áo choàng màu đỏ.

Cô nàng tủm tỉm cười thò đầu ra cửa xe, ánh mắt đen láy có linh khí.

"Chị Thanh Thanh, em tên Khương Vãn, là dị năng giả hệ không gian và chữa trị, em có thể đi cùng mọi người không ạ?"

Là một cô bé rất đáng yêu, quan trọng nhất chính là, cô bé này có một linh hồn vô cùng thuần khiết, sạch sẽ.

Tần Kinh Thước chỉ hỏi: "Lái xe được chứ?"

Khương Vãn nở nụ cười, đôi mắt cong cong như vành trăng non.

Cô lên xe, ngồi bên cạnh Tô Nhược, Tiêu Linh đã tỉnh ngồi phía trước, hắn quay đầu nói một câu khó hiểu, "Thanh Thanh, tôi còn tưởng em sẽ không để tôi có cơ hội tỉnh lại cơ đấy."

Cả thể xác lẫn tinh thần Tần Kinh Thước hiện giờ đang rất mệt mỏi, cô dựa vào vai Tô Nhược lãnh đạm hỏi một câu, "Tiêu Linh, anh hận tôi à?"

Phảng phất như đang hỏi, nếu không hận thù thì việc gì cứ phải nhớ mong tôi như vậy.

Xe dần dần chuyển bánh.

Tiêu Linh ngửa đầu dựa vào lưng ghế, bất đắc dĩ mỉm cười, khuôn mặt cùng đôi môi tái nhợt, bộ dáng ốm yếu trung hoà ngũ quan tuấn lãng, khiến hắn có thêm vài phần khí chất thiếu niên.

"Sao tôi có thể hận em được chứ?" Hắn bày ra dáng vẻ vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều.

Đồ Quy trong thần thức cười nhạo một tiếng: "Ác quỷ Vong Xuyên, còn chưa đến lúc mi phải chết đâu."