Làn Khói Mong Manh

Chương 11



Bắt gặp nụ cười hạnh phúc có phần khác lạ của Thanh Hà, cô bé phòng Marketing cảm thấy có chút kỳ lạ.

Hải Yến là người em thân thiết biết Thanh Hà bốn năm trước qua mối quan hệ bạn bè của Kiến Văn. Anh ta có thằng bạn thân hay qua nhà nhậu nhẹt và lần nào cậu ta cũng dắt theo bạn gái là Hải Yến. Sau vài cuộc trò chuyện Thanh Hà và Hải Yến cảm thấy tâm đầu ý hợp, liền tách lẻ đi chơi riêng.

Trong lần công ty tuyển nhân lực, cậu bạn của Kiến Văn đã nhờ Thanh Hà xin việc giúp Hải Yến đúng theo chuyên ngành Marketing của cô nàng, từ đó hai chị em làm chung công ty.

Sau này Hải Yến chia tay bạn trai, nhưng vẫn giữ mối quan hệ thân tình với Thanh Hà. Cả hai thường tâm sự về cuộc đời, lối sống, chuyện tình cảm và những mong muốn phát triển bản thân trong tương lai.

Hiểu rõ vấn đề tình cảm của vợ chồng Thanh Hà, Hải Yến liền thấy hoài nghi khi cô chị thân thiết cười hạnh phúc với người đàn ông xa lạ. Biết Kiến Văn hay đi công tác, cộng thêm việc lạnh nhạt của anh ta dành cho Thanh Hà, Hải Yến lo sợ cô sẽ yếu lòng mà sa ngã.

Chủ động chọn ngày cuối tuần rảnh rỗi, Hải Yến hẹn Thanh Hà đi cafe tâm sự.

– Dạo này anh chị thế nào rồi, anh còn đi công trình thường xuyên không chị?

Thanh Hà liền lắc đầu ngao ngán.

– Chị chẳng muốn nói tới, chán lắm. Đi công tác ngày càng nhiều, đã vậy còn nói dối, chắc chắn lão ấy có người khác rồi.

Hải Yến tròn mắt kinh ngạc trước câu nói khẳng định của Thanh Hà.

– Sao chị nghĩ vậy?

– Linh cảm của phụ nữ thôi.

Hải Yên thở dài:

– Chán thật, sao em thấy ớn mấy ông này quá. Lão Huy chơi bời gái gú lừa dối em bao năm, may phát hiện sớm. Giờ đến anh Văn ngoại tình, thật em mất hết niềm tin vào tụi đàn ông luôn.

Thanh Hà cũng tán thành.

– Ừ, may em bỏ được thằng Huy, chứ dây dưa với nó chắc đau tim. Lần đó mà đồng ý cưới là mệt rồi.

– Dạ, hôm bố mẹ anh ta qua hỏi cưới, em từ chối thẳng luôn. Hên sao, ngay trước buổi gặp mặt hai bên gia đình em phát hiện anh ta quen ba bốn cô một lúc. Điện thoại đầy clip hắn quan hệ với bọn họ. Có mấy lần hắn đòi mà em không cho quay, biến thái kinh khủng luôn á. Em mà cho giờ này cũng bị hắn lôi ra uy hiếp đòi đăng clip rồi.

Hoảng hồn, Thanh Hà không ngờ chuyện còn nghiêm trọng hơn cô tưởng. Trước đây khi nghe chồng kể, cô chỉ nghỉ tên Huy mê chơi thích chọc ghẹo mấy cô xinh tươi mới khiến Hải Yến chán ghét mà huỷ hôn. Theo lời suy đoán của Kiến Văn thì Hải Yến chê nhà Huy nghèo chứ không nói vụ hắn quan hệ bừa bãi. Giờ cô mới vỡ lẽ nguyên nhân thật sự.

Hải Yến là người hiểu chuyện, tư tưởng tuy có thoáng hơn Thanh Hà nhưng cô nàng vẫn biết thế nào là đúng sai. Quan hệ trai gái đối với cô nàng khá cởi mở, đã hợp là phải hợp cả tính cách, lối sống lẫn chuyện chăn gối, nhưng tuyệt nhiên phản bội là không thể chấp nhận.

Mục đích ban đầu Hải Yến hẹn cà phê là để điều tra chuyện tình cảm của Thanh Hà, cô nàng loay hoay mãi vẫn chưa biết phải mở lời thế nào.

Nhấp ngụm cà phê, Hải Yến nhìn thẳng Thanh Hà dò xét.

– Chị, kể em nghe chuyện của anh chị đi, vì sao chị lại nghĩ anh Văn có bồ.

Thanh Hà lắc đầu thở dài, cô chẳng muốn nói tới điều khiến cô đau đầu suốt cả tuần nay.

– Không biết có thật là ngoại tình không, chị đang nhờ người điều tra. Anh ta dạo này lạ lắm. Chị gọi video để con bé nói chuyện với ba mà anh ta không thèm bắt máy, chỉ nhắn mỗi hai chữ đang bận. Chín giờ tối không biết bận gì mà liên tục từ hôm đi công tác đến giờ không nghe một cuộc gọi nào.

– Chỉ vậy thôi sao, có khi nào anh ấy bận thật không chị. – Hải Yến tò mò.

– Bận gì chứ, em quên là anh ta đang làm việc dưới quyền ba chị à. Muốn biết anh ta đang làm gì, ở đâu, chị chỉ cần gọi một cuộc là biết ngay. Chị chẳng muốn can thiệp hay theo dõi gì anh ta, nhưng viện cớ bận không nghe máy của con gái suốt cả tuần là chị không để yên được. Bữa chị phát hiện anh ta đổi chuyến bay đi Hà Nội. Ban đầu chị nghĩ là đi nhậu với hội bạn thôi, xong là bay vào Đà Nẵng luôn. Ai ngờ phải ba ngày sau anh ta mới có mặt ở công trình. Nhà nội cũng không về, vậy trong ba ngày anh ta ở đâu làm gì, có trời mới biết.

Đến lúc này thì Hải Yến không còn chút lý lẽ nào để bênh vực cho Kiến Văn được nữa. Nghi ngờ của Thanh Hà quá rõ ràng, đến cả người ngoài như Hải Yến cũng có thể chắc chắn anh ta đang ngoại tình.

– Chị nhờ người điều tra rồi sao, có tin gì chưa chị?

– Chưa, chị chỉ nhờ nhỏ bạn ở Hà Nội điều tra giúp, chứ có thuê thám tử đâu. Nó không phải dân trong ngành nên chưa chắc điều tra được gì. Thôi kệ đi tới đâu hay tới đó. Anh ta mà có ngoại tình thật thì kiểu gì chị cũng biết à.

Hải Yến thở dài, cô nàng chống cằm nhìn xa xăm ngoài cửa sổ.

– Chán thật ấy, từ lúc chia tay lão Huy đến giờ chẳng có ai lọt vào mắt xanh của em. Muốn kiếm anh nào đẹp trai ga lăng hơn lão Huy để yêu mà sao khó quá. Cứ vậy chắc em ế tới héo mòn như cây khô queo mất.

Thanh Hà bật cười trước câu than vãn của Hải Yến.

– Em mà héo mòn thì để chị tưới nước cho, bón phân vô nữa. Đảm bảo tầm vài ngày là tươi ngay.

– Ha ha, giờ mà có vài anh đẹp trai phong độ đứng xếp hàng trước mặt cho em chọn, không những em tươi tốt mà còn trổ bông trổ hoa, kết trái. Có khi trái rụng, mọc thành cây con luôn, ha ha.

Hai chị em phá lên cười trước sự ví von đầy tính ẩn dụ, tưởng không hợp vậy mà lại hợp vô cùng.

– Chị, hình như nhóm chị có anh chàng mới vào làm đúng không? Người gì đâu mà đẹp trai quá trời luôn, lại còn cao nữa, đúng chuẩn gu em. Bữa nào chị giới thiệu cho em với.

Thanh Hà khựng lại, cô hơi ngạc nhiên khi Hải Yến bất ngờ nhắc tới Minh Nhật.

– À, em nói thằng bé mới vào làm hả. Trời ơi, nó còn nhỏ xíu à, đang học đại học năm nhất. Nó chỉ làm thời vụ ba tháng hè thôi.

Như đoán được ý gì đó trong ánh mắt Thanh Hà, Hải Yến cố tình hỏi dò.

– Ui trời, năm nhất là mới hai mươi tuổi thôi sao, vậy là thua chị tới mười tuổi, thua em năm tuổi. Bữa em thấy chị đi chung với cậu ta, em nghĩ phải ngang tuổi chị luôn chứ. Thấy hai người thân nhau quá chừng, cậu ấy là người quen chị giới thiệu vào công ty à?

– Đâu có, hình như cậu ấy là người thân của chị Diệp, bữa nghe chị Diệp gọi là em trai.

– Úi, có mối quan hệ với sếp luôn. Vậy là em không thể bỏ qua được rồi. Cậu ấy tên gì, chị cho em xin số điện thoại của cậu ấy đi.

– Trời, em tính cua thằng bé thiệt luôn hả, nó thua em năm tuổi lận đó. – Thanh Hà cố bàn lui.

– Nhằm nhò gì chị, có năm tuổi thôi mà, miễn sao trên mười tám, đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự là được, không sao hết.

– Ha ha, con bé này. – Thanh Hà gượng cười.

– Chị, cậu ấy tên gì? – Hải Yến hỏi dồn.

– Minh Nhật.

– Ui, tên đẹp thế, người đẹp tên cũng đẹp. Bữa nào chị rủ cậu ấy đi ăn chung cho em làm quen với.

Gật đầu ậm ừ là thế, nhưng gương mặt Thanh Hà đã tố cho người đối diện biết rằng cô chẳng vui chút nào. Bắt được bài, Hải Yến dám chắc Thanh Hà có cảm tình với cậu thanh niên mới vào công ty. Hôm ấy dường như là lần đầu tiên Hải Yến nhìn thấy một con người khác của Thanh Hà, nụ cười của cô tươi hơn hẳn thường ngày. Nụ cười hồn nhiên ấy tưởng chừng đã biến mất trên môi cô từ rất lâu, nay đã dần trở lại.