Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 14: Thời Niên Thiếu Ấy (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Quân nói: "Anh tưởng em ngốc hả, đương nhiên là không nói rồi." Thật ra cô đang nói dối Viên Soái, lúc đó cô không nghĩ ngợi gì liền trả lời Doãn Triết: "Em yêu anh, em vẫn luôn yêu anh." Nhưng Doãn Triết lại nói: "Tại sao người anh yêu lại không phải em?"

Trong một khắc đó, Giang Quân không hề cảm thấy đau lòng, ngược lại lại cảm thấy nhẹ nhỏm.

Nếu yêu có thể lựa chọn, cô nhất định không chọn yêu Doãn Triết. Nhưng tình yêu là mù quáng, không phải do cô không muốn chọn, mà là không thể chọn.

Viên Soái gửi cho Giang Quân một tấm bưu thiếp: Em đúng là đồ ngốc, khi nào mới hiểu được, "tôi yêu người" ba chữ này không phải để nói, mà là lời thề cả đời!

Sau đó, Vương Phi và Đậu Duy vẫn về bên nhau, Giang Quân và Doãn Triết rốt cuộc cũng cũng thành một đôi.

Doãn Triết đưa Giang quân đi leo núi, được nửa đường Giang Quân làm nũng đòi anh cõng, Doãn Triết thật sự cõng cô lên đỉnh núi, mệt đến nỗi thiếp đi trong lòng cô, như đứa trẻ tựa sát vào cô. Giang Quân hoàn toàn bước vào cuộc sống của Doãn Triết, lấy thân phận bạn gái mag giặt ra giường, chăn gối của anh, sau đó mỉm cười chờ anh đút mình ăn kem ly.

Giống như bao đôi tình nhân khác, Giang Quân và Doãn Triết mọi ngày đều ở bên nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tự học, Doãn Triết đang chuẩn bị ôn tập lại ACCA (1), Giang Quân thì viết luận về biến đổi hàm số.

(1) Chứng chỉ ACCA (viết tắt của Chartered Certified Accountant) là một chứng chỉ kế toán Anh được Hiệp Hội Kế toán Công Chứng Anh Quốc (ACCA) cấp.

Doãn Triết cứ nói: "Sao lúc trước anh không nhận ra em đáng yêu như vậy?" Ngữ khí buồn nôn làm cho người ta đỏ mặt bừng bừng.

Anh đưa Giang Quân một bông hoa hồng, ôm cô nói: "Anh yêu em." Mọi thứ đều đẹp như một câu chuyện cổ tích.

Giang Quân gọi điện thoại cho Viên Soái, kể với hắn cô đã thành công, Doãn Triết đã là của cô rồi. Hôm đó tín hiệu không được tốt, cũng không biết Viên Soái có nghe được không, điện thoại liền bị ngắt giữa chừng, gọi lại thế nào cũng không được.

Cô viết rất nhiều thư cho Viên Soái, nhưng đợi rất lâu cũng không có hồi âm, lại gọi thêm lần nữa, là một cô gái tiếp điện thoại, cô gái kia nói: "Tôi là bạn gái Viên Soái."

Giang Quân có chút buồn rầu, Viên Viên ca ca của cô đã có bạn gái, quỹ đạo cuộc sống cũng càng ngày càng xa cách.

Cuối tuần về nhà, chút buồn bực này của Giang Quân bị bà nội phát hiện, cô hỏi bà nội: "Viên Viên ca ca có bạn gái, nhưng sao con lại thấy không vui a?" Bà nội nói: "Đã bao lớn rồi mà vẫn cứ như một đứa trẻ, muốn ai cũng phải để ý đến mình, toàn bộ tình cảm đều dành cho mình, không chấp nhận chia sẽ dù chỉ một chút." Giang Quân càng buồn bực hơn, cô cũng cảm thấy mình đã lớn, đã là một thục nữ trưởng thành. Viên Soái không liên lạc với cô, cô cũng không tìm Viên Soái, toàn tâm toàn ý hòa vào tình yêu điên cuồng với Doãn Triết.

Vương Phi vẫn tiếp tục cùng Đậu Duy khổ luyến, một bên là minh tinh cấp thiên hậu, một bên là ca sĩ quèn nho nhỏ, mây trắng hòa vào bùn đất, đúng là kiếp nạn không thể thoát.

Giang Quân sẽ không để chuyện như vậy xảy đến với mình, Doãn Triết chỉ biết ba mẹ cô luôn ở Thượng Hải làm việc, hiện tại ở cùng ông nội bà nội ở Linh Cảnh Hồ Đồng (1) gần đó.

(1) Linh Cảnh Hồ Đồng nằm ở phía đông nam của quận Tây Thành là con hẻm rộng nhất ở Bắc Kinh. (Baidu)

Giang Quân với Doãn Triết trong lúc hẹn hò từng gặp qua ba mẹ anh, rất rõ ràng là họ không thích Giang Quân, mà Giang Quân cũng chẳng thích họ. Cô mặc áo thun cũ giá rẻ, sống lưng thẳng tắp bình tĩnh nhận lấy sự đối đãi lạnh nhạt của đối phương.

Sau việc đó Doãn Triết ôm cô nói xin lỗi, người nhà anh như vậy làm anh rất hổ thẹn.

Thật ra Giang Quân đã sớm biết sẽ thành cục diện như vậy.

Trong tủ đầu giường của cô có một túi hồ sơ, bên trong là về cuộc sống của Doãn Triết. Bà nội nói Doãn Triết là một đứa trẻ tốt, đáng tiếc lại có người nhà như vậy.

Cô càng ngày càng thích Doãn Triết, lớn lên trong môi trường như vậy nhưng bên trong vẫn giữ được sự chất phác, như một đứa trẻ mới chào đời, Giang Quân không kiềm được lạc lối trong nụ cười thiên thần ấy.

Cô không kiềm nổi muốn chia sẻ trái tình yêu ngọt ngào với Doãn Triết, lại quên mất sự tồn tại của thượng đế (1). Mãi cho đến lúc rơi xuống từ tầng mây kia, cô mới tỉnh ngộ, trên đời này thứ dễ quên nhất chính là trái tim một đứa trẻ.

(1) nếu tui không lầm thì đang liên hệ đến Adam và Eva.

"Đang nghĩ cái gì? Nhập tâm như vậy. Chân anh bị em dẫm tới sưng rồi." Viên Soái nâng mặt của Giang Quân lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Quân, "Lại đang nghĩ ra ý đồ xấu gì đây?"

Đại não Giang Quân chưa kịp load buột miệng nói: "Em đang nghĩ đến lần đầu tiên gặp Kiều Na, cô ấy nói với em cô ấy là bạn gái của anh, lúc đó em như thế nào mà còn có thể cười được."

Ánh mắt Viên Soái chợt ảm đạm xuống, Giang Quân hối hận đến không biết phải nói gì mới phải, chỉ có thể để mặc hắn ôm chặt cô. Điệu nhạc dừng lại Viên Soái mới mở miệng: "Nếu anh nói với em, anh làm như vậy đều là vì yêu em, em có tin không?"

Giang Quân không chút do dự gật đầu, càng thêm kề sát vào Viên Soái, trên người hắn ấm áp như vậy, đều là hương vị gia đình. Mấy năm nay hắn vẫn luôn ở bên cạnh cô, Giang Quân cực kỳ hiểu rõ Viên Soái căn bản không có nợ cô, hắn cái gì cũng không biết, là do mệnh cô đã như vậy: "Em hiểu rõ, thật đó. Trước kia là do em không hiểu chuyện, coi bản thân như mặt trời, mọi người đều phải quay quanh em. Hiện tại không giống, em lớn rồi, sẽ không ngốc đến mức không phân biệt được ai mới thật sự quân tâm đến em."

"Quân Nhi." Viên Soái tựa đầu vào trán cô, hơi thở nóng rực, "Thật ra anh vẫn luôn muốn nói với em, chúng ta ở bên nhau đi."

Giang Quân trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới Viên Soái sẽ chọn nói ra những lời này ngay lúc này, cô luống cuống tay chân, bối rối cực kỳ: "Anh đừng có bần như vậy, cũng không để ý xem đây là chỗ nào." Cô vỗ vỗ sau lưng Viên Soái, "Anh nếu không buông tay, ngày mai đồng nghiệp toàn HongKong đều biết chúng ta đã làm ra bê bối gì."

Viên Soái bướng bỉnh ôm lấy cô: "Quản người khác làm gì, anh muốn ở bên em, năm nay chúng ta cùng về nhà ăn tết đi."

Giang Quân không ngẩng đầu nhìn hắn: "Ông nội sẽ đánh em."

"Đến họ em cũng sắp đổi, tám năm không về nhà, em nói xem ông có nên đánh em không?"

Giang Quân tự biết đuối lý, rụt rè giảo biện nói: "Mỗi năm em đều lén về nhìn một chút mà được không? Em thấy ông nội còn giận em, mấy năm nay em gọi điện thoại về nhà ông chưa bao giờ nói chuyện với em, lần trước lúc ông đến HongKong rõ ràng nhìn thấy em trong nhóm chào đón, còn trừng em."

"Ông nếu thật sự giận em, có lẽ sẽ không liếc nhìn em một cái, càng sẽ không thường xuyên gọi cho anh hỏi chuyện của em. Ông cháu hai người tính tình giống hệt nhau. Em không chịu cúi đầu, chẳng lẽ muốn trưởng bối tự mình tới trước cửa cầu xin em?"

Giang Quân vẫn cứng miệng nói: "Nhưng năm đó ông nói, nếu em bước ra khỏi nhà, cả đời này cũng đừng về nữa, Chung gia từ đây không có đứa cháu như em."

"Đó là lời nói lúc tức giận, không phải bình thường em đều nói với anh, nếu anh không rửa chén, cả đời này cũng đừng ăn cơm em nấu sao, đạo lý giống như nhau."

"Nhưng mà..." Giang Quân tự nhiên cũng muốn về nhà, nhưng cô không dám chắc ông nội có thật sự tha thứ cho cô không.

Viên Soái tranh thủ rèn sắt lúc còn nóng: "Đừng do dự, em không phải sắp nghỉ đông sao? Chúng ta đi xem cực quang, về nhà đi, lỡ em bị đánh còn có thời gian hồi phục."

"Anh cứ cười trên nổi đau của người khác tiếp đi!" Giang Quân đưa tay đẩy Viên Soái ra, "Được rồi, đi xuống mời em gái gà nhỏ hay là vịt nhỏ gì đó của anh khiêu vũ đi."

"Em còn chưa đồng ý với anh đâu." Viên Soái vẫn hỏi.

Giang Quân nhìn như không tình nguyện dứt khoát gật đầu: "Được."

"Thật hả?" Viên Soái hưng phấn mà ôm chặt lấy cô, "Em thật sự đồng ý rồi?"

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

"Quân nhi, anh..." Biểu cảm của Viên Soái nhìn Giang Quân vô cùng kỳ quái, cô cảm thấy bực mình: Không phải chỉ là về Bắc Kinh ăn tết thôi sao? Gia hỏa này làm gì mà so với ba mẹ mình còn kích động hơn?

Ngay lúc Viên Soái đưa môi đến bên cô, Giang Quân còn đang nghĩ đến câu nói vừa rồi của hắn, còn tưởng hai người sắp cãi lộn. Chưa kịp hiểu ý hắn, hơi thở nóng rực của Viên Soái liền xông thẳng vào miệng, Giang Quân chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, phòng tuyến lý trí hoàn toàn sụp đổ, đất cát khắp nơi. Lộn xộn, tất cả đều lộn xộn.

Cô đã lâu lắm rồi không trải qua loại chuyện này, đã sớm quên mất cảm giác rung động cùng bối rối của trái tim. Đầu lưỡi Viên Soái nhẹ nhàng đảo qua răng cô, nóng bỏng ướt át mềm mại không gì cản nổi. Giang Quân dựa vào cảm giác dung túng cho dục vọng của mình, nhón mũi chân, ôm lấy cổ hắn, cùng hắn môi lưỡi dây dưa, không phân thắng bại.

Tiếng đồ vật rơi xuống đất vỡ thành vụn, mới làm Giang Quân tỉnh táo được một chút. Cô nhìn về hướng tiếng động, chính là nhìn gương mặt của A Tường biến đổi, kinh hãi tới méo cả mặt.

"Em đi xuống trước, anh muốn nói với cậu ấy vài câu." Viên Soái vuốt ve sau lưng Giang Quân, nhận ra được sự run rẩy nhẹ từ cô, biết được con bé này nhất định là đang mắc cỡ, thấp giọng cười một tiếng, "Không có việc gì, mau đi rửa mặt đi."

Giang Quân không biết nên làm thế nào mới được, chỉ có thể ôm lấy hai bên má đang bốc khói, cúi đầu chuồn đi. Cô phóng tới phòng vệ sinh lấy nước lạnh tạt lên mặt, sau đó lại ngồi trên bồn cầu một lúc mới bình tĩnh trở lại. Nhớ tới một màn vừa rồi, cô nhấp môi, dư vị vẫn còn, nhịn không được cắn móng tay cười rộ lên.

Cô trang điểm lại rồi ra khỏi phòng vệ sinh, rót một ly nước trái cây lạnh rồi mới cảm thấy hồi phục trở lại. Viên Soái đang cùng Tiểu Nhã ở trên sàn nhảy, Giang Quân dựa vào quầy bar nhìn bọn họ nhảy múa, nhìn thế nào cũng giống bố già dắt theo con gái. A Tường cũng lại dựa kế bên, mặt còn đỏ hơn cả cô, lắp bắp hỏi: "Chị vậy mà lại cùng với Hổ Mặt Cười, các người..."

"Em sao cứ thích đặt biệt danh cho người khác vậy?" Tuy là cái biệt danh này rất hợp với phong cách làm việc của Viên Soái, nhưng Giang Quân chính là nghe không quen, cô cắt ngang A Tường, "Hy vọng cuối tuần này chị thấy Agera, nếu không chị không đảm bảo toàn bộ nhân viên Thiên Hối đều biết đại thiếu gia Đinh gia cải trang vi hành, trải nghiệm cuộc sống bình dân."

"Voldemort tới." Thằng nhóc này tính bẻ lái, chẳng những làm ngơ với Giang Quân, còn làm bộ làm tịch đứng lên chào đón, biểu cảm cứng ngắt, kỹ thuật diễn quá tệ.

Giang Quân không thèm quay đầu lại vẫn cười nhạo: "Voldemort đến kệ mẹ nó bà đây không sợ, chuyện quan trọng là thứ sáu, thứ sáu không thấy xe, em chuẩn bị ra đường ngồi đi."

"Ai là Voldemor?"

Giang quân bị thanh âm kia làm giật cả mình, quay đầu lại nhìn, Du đang mỉm cười khả ố với bọn họ. A Tường hướng về phía Giang Quân le lưỡi, Giang Quân lắc đầu, cả hai cùng chung tâm trạng không nói nên lời. Quả nhiên kẻ này không thể nhắc tên bừa a!

- --

Phúc lợi từ đoàn phim,

Valentine trắng vui vẻ 😘



/nắng xuân như mật,

rung động ngọt ngào/