Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 22: Lấy Thân Đền Bù (1)



Mắt thấy người xây lầu cao, mắt thấy người đãi khách khứa, mắt thấy lầu người xây sụp đổ...

- --

"Tôi thật sự không hiểu cô đang đi làm hay đi định cư." Đồng nghiệp Sally buồn cười nhìn Du với tài xế phải hợp lực khiêng cái vali siêu to khổng lồ của Giang Quân nhét vào xe.

"Xe không đủ chỗ ngồi, Sally cô ngồi xe công ty về trước, tôi với Juno đi taxi." Du lên tiếng nói.

"Được." Sally trả lời.

"Không được." Giang Quân từ chối.

Du đưa ra quyết định của gã, không phải hỏi ý kiến của Giang Quân, liền nắm tay cô nhét vào taxi, nói với tài xế: "Làm ơn, đến Câu lạc bộ Quốc tế."

Chiếc xe vững vàng tiến vào nội thành, Du nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vẫn cứ nắm chặt Giang Quân: "Bắc Kinh thật sự rất lạnh, em đã mang đủ quần áo chưa?" . truyện xuyên nhanh

"Nhìn kìa, đĩa bay!" Giang Quân đột nhiên giơ tay tính rút ra, lại bị gã nắm chặt lại, còn tài xế lại thật thà hỏi lại: "Ở đâu vậy?"

Du nhỏ giọng hỏi Giang Quân: "Hồi nãy sao lại khóc?"

Giang Quân không hiểu nhìn gã: "Cái gì?"

"Trên máy bay, lúc em đang ngủ."

Cô buồn cười nói: "Anh cũng biết nói là tôi đang ngủ, tôi đây còn nhớ nổi cái gì hả."

Du ôm lấy bả vai Giang Quân, giống như dỗ con nít mà vỗ vỗ cô.

Giang Quân bị hành động của gã làm nổi cả da gà, đẩy gã ra, còn rùng mình hai cái.

"Được rồi, không giỡn nữa, ngày mai sẽ phỏng vấn 8 người có thành tích cao nhất. Em cứ sàng lọc ra hai người, còn ai được tuyển chúng ta sẽ thương lượng sau." Du lấy mấy bản lý lịch trong cặp của mình đưa cho Giang Quân.

"Còn tuyển thêm người? Không phải năm ngoái đã tuyển mấy người rồi à?" Giang Quân lấy notebook trong túi da ra.

"Tiến vào nội địa không phải chuyện một hai năm, cần phải nhanh chóng bồi dưỡng nhân lực, dự trữ nhiều người mới cũng không phải chuyện xấu."

"Đã rõ."

"Kỳ training của đám người mới bên Singapore đã kết thúc, sẽ nhanh qua chỗ em thôi, nên làm gì thì em cứ xem xét rồi làm, không giúp được chúng ta thì cũng đừng để sống trong tay người khác."

"Ờ."

"Với lại, em đang nghỉ phép, ngủ cho ngon, đừng để cái mặt như gấu trúc, thời gian qua em vất vả rồi."

Giang Quân đang lật xem mấy bản lý lịch, nghe xong ngơ ra.

Du không hiểu nguyên nhân: "Em cười cái gì?"

Giang Quân lắc đầu, ý cười vẫn không giảm: "Không có gì, chỉ là tâm trạng khá tốt."

"Mắt thấy người xây lầu cao, mắt thấy người đãi khách khứa, mắt thấy lầu người xây sụp đổ...(1)" Giang Quân yên lặng ngâm nga khúc hát, nhìn đống lý lịch trước mắt, thầm than tạo hóa trêu người.

(1) Nằm trong một đoạn của <Đào Hoa Phiến> của hí khúc gia Khổng Thượng Nhậm Đoạn đời nhà Thanh sáng tác, đối với đoạn thứ 7 trong, khúc này là <Ly Đình Yến Đái Hiết Chỉ Sát>. Đoạn do trên là tui dịch bừa, đoạn dịch theo tiếng Hán là vầy: "Nhãn khán tha khởi chu lâu, nhãn khán tha yến tân khách, nhãn khán tha lâu tháp liễu."

Sáng sớm hôm sau, Giang Quân rải bước vào văn phòng, góc áo khoác Cashmere màu xanh đen mang theo gió lạnh quẹt qua mặt mấy ứng cử viên đang ngồi. Sally rũ mắt đi theo phía sau cô, bước vào văn phòng đóng kín cửa nẻo, rồi mới ôm cô cười xấu xa: "Ngầu vl! Nữ vương bệ hạ người sắp ra chiến trường sao? Đám nhỏ đáng thương bên ngoài đều nhìn đến choáng váng."

Giang Quân búng tay một cái, khóe miệng nhếch lên: "Trò chời bắt đầu rồi."

"Người cuồi cùng, 33 tuổi, thành tích đứng thứ tư, mười năm kinh nghiệm ngân hàng. Có muốn gọi cổ vào?" Sally hỏi.

"Gọi cổ vào đi." Giang Quân dựa người vào ghế da lớn nhìn cô gái với sắc mặt trắng bệch từng bước từng bước đi vào, ánh mắt sợ hãi rõ rệt, cảm giác như đang nhìn rắn độc.

"Vị này là Giám đốc điều hành Đầu tư ngân hàng MH khu vực Á Thái, Giang Quân." Sally giới thiệu.

Giang Quân cũng không đứng dậy, chỉ nhếch cầm: "Ngồi đi."

Toàn bộ quá trình phỏng vấn, Giang Quân trước sau đều không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô gái kia, nhìn người nọ trấn định lại trả lời từng câu hỏi của Sally, nhìn người nọ thỉnh thoảng lại nhìn qua mình. Cô không nói gì, chỉ mỉm cười.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, Giang Quân nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô gái nhẹ giọng nói: "Hi! Kiều Na, đã lâu không gặp."

Quay lại khách sạn, đúng là không ngờ giữa đường cũng có thể gặp lại cố nhân. Giang Quân vui vẻ kéo Sally đi dạo phố, ăn tối, hát hò, thấy thời gian cũng không còn sớm mới uyển chuyển từ chối kiến nghị đi dạo đêm của Sally, một mình quay lại khách sạn. Cô vui vẻ thoải mái dạo bước giữa hành lang, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhỏ. Giang Quân quay đầu lại, thấy Kiều Na đang mặc một chiếc áo khoác tối màu sắc mặt tiều tùy, cũng có thể là do cổ đang sợ.

Giang Quân chủ động chào hỏi: "Cô Kiều? Trùng hợp quá."

"Trùng hợp hay không trong lòng cô tự rõ."

"Thật ngại quá, tôi không rõ."

"Cô đang cố ý, có phải không? Từ đầu cô đã biết tôi với Doãn Triết cùng ứng tuyển ở đây, cô sắp xếp cho chúng tôi vào, cho chúng tôi hy vọng, cuối cùng xuất hiện chà đạp chúng tôi. Cô cũng thật tàn nhẫn, cô hại tôi chậm trễ nhiều năm như vậy, còn muốn hủy cả đời tôi?"

Giang Quân mặt không biểu cảm nhìn Kiều Na.

"Tôi nói cho cô biết, tôi vào MH chắc rồi, lấy năng lực cùng thành tích của tôi, cô căn bản không thể ngăn được tôi. Tôi đợi 10 năm mới có cơ hội này, MH không phải là nơi cô có thể một tay che trời. Sếp tổng của mấy người cũng có đến đúng không? Nếu tôi bị loại, tôi sẽ đi khiếu nại, đến chỗ ông chủ cô khiếu nại cô lợi dụng việc công, quan báo tư thù."

Giang Quân vốn có chút không vui, nghe cô ta nói xong, xém chút cười lớn, cô gái sao càng học càng đi lùi hay vậy? Cô có hơi mệt, cũng lười chơi với cô ta, trực tiếp ngắt lời Kiều Na đang lải nhảu: "Hiện tại tôi có thể nói cho chị biết, chị được tuyển."

"Cô..."

"Thật khiến tôi thất vọng quá, Kiều Na." Giang Quân che miệng ngáp một cái, "Vốn định cho chị một cơ hội để vào, tiếc là bây giờ chị không đáng để tôi phí thời gian. Được rồi, ngủ ngon, chúc chị mơ đẹp."