Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 26: Bóng Hồng Tai Tiếng (1)



Trans: Ling

(dè de tui dụ được một bạn phụ tui rồi nha:))

Bao nhiêu năm rồi, hắn cứ như vậy không danh không phận mà bảo vệ che chở cô, khó khăn lắm mới tiến triển thêm được một chút, thế mà lại phát hiện trong lòng đại tiểu thư nhà người ta vốn dĩ chẳng hề có mình.

- --

Viên Soái dịu dàng nói với Giang Quân vẫn đang ngủ say: "May mà tống hai người bọn họ đi rồi, nếu không liệu em có thể hiên ngang mà nằm đây ngủ không?"

Đối với những người yêu nhau, khoảng thời gian ngọt ngào lúc nào cũng trôi qua nhanh chóng. Một lúc sau, chuông điện thoại reo inh ỏi, chuông cửa cũng theo đó mà reo lên không ngừng.

Giang Quân miễn cưỡng mở mắt ra, Viên Soái vẫn còn ngái ngủ, bộ dạng hỗn độn như nhau.

"Ai vậy?" Giang Quân dụi dụi mắt, nhìn quanh bốn phía, cơn cuồng loạn của hôm qua bỗng chốc hiện ra trong đầu. Toang rồi!

Không đợi cô kịp làm ra hành động gì, Viên Soái đã nhảy khỏi giường, trên người không mảnh vải che thân chạy ra cửa nhìn ra bên ngoài thông mắt thần.

Giang Quân hoảng hốt mặc quần áo vào: "Ai đấy?" Cô dùng khẩu hình hỏi Viên Soái.

"Thư kí." Viên Soái cũng dùng khẩu hình trả lời.

Giang Quân rất không có nghĩa khí chạy như bay vào trong nhà tắm, ném cho Viên Soái một chiếc áo choàng tắm: "Em không ở đây!" Cô trực tiếp khóa cửa lại, trong lòng nghĩ: Xui xẻo thiệt!

Cô nép vào cửa muốn nghe thử tình hình bên ngoài ra sao, nhưng sao mà cánh cửa này dày quá, chẳng nghe thấy gì cả.

Qua một lúc, Viên Soái gõ cửa: "Em ra đi, đều đi cả rồi."

Giang Quân mở một bên mép cửa, ló đầu ra: "Có chuyện gì vậy?"

Viên Soái buồn bực lấy cái áo ngực trắng gác lên cổ Giang Quân: "Cán bộ cấp cao của đảng Quân Chính đều đang chờ ở nhà em để chất vấn chúng ta, đi nào người hùng!"

Trên đường đi, Giang Quân như ngồi trên đống lửa, móng tay bị cô cắn đến nỗi lộ ra phần thịt đỏ đỏ: "Họ nhất định sẽ bắt hai ta kết hôn."

Viên Soái liếc mắt sang cô: "Thế thì kết hôn thôi, em không vui à?"

Thật ra Giang Quân không phải không vui, chỉ là không muốn cuộc sống trước giờ của mình phải thay đổi.

Cô hỏi Viên Soái: "Chi nhánh của các anh ở Bắc Kinh phải làm sao đây?"

"Mặc kệ nó đi." Viên Soái lơ đãng trả lời.

Giang Quân không dám chắc là Viên Soái có thật sự không để tâm đến những việc này không. Nếu như không có dự định rời MH, Viên Soái cũng không thể từ GT chuyển sang MH, vậy tại sao phải vì một danh phận mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của nhau?

Sau khi phân tích nhanh tất cả các mặt lợi và hại, Giang Quân thử thăm dò hỏi: "Từ từ nào, trước phải để anh ổn định ở Bắc Kinh cái đã."

Viên Soái không lên tiếng, hai tay nắm chặt vô lăng, mặt không biểu cảm tiếp tục lái xe.

Hắn muốn hỏi Giang Quân: "Em có yêu anh không?" Nhưng hắn lại không có dũng khí đó, hắn rất sợ hãi. Cho dù Giang Quân chỉ có một chút do dự thôi, bản thân hắn cũng sẽ không chịu nổi, thật sự không chịu nổi.

Xe dừng trước cổng Chung gia, Viên Soái hôn nhẹ Giang Quân: "Đừng sợ, còn có anh mà!"

Giang Quân miễn cưỡng nở nụ cười, nắm chặt tay Viên Soái, bước vào cổng.

Quá trình rất hung bạo, phán quyết lại rất đơn giản: Hủy đi trong trắng, lấy thân đền bù.

Ngay cả cơ hội kháng cáo cũng không có, hôn sự của hai người cứ như vậy cẩu thả nhưng hung bạo quyết định.

Về lại căn hộ của Viên Soái, Giang Quân cẩn thận giúp hắn bôi thuốc.

"Ba anh xuống tay quá tàn nhẫn rồi, mắt đỏ thành như thế này."

Viên Soái cười ha ha, tự sờ lên mặt mình: "Ông ấy đánh giúp ông em đấy. Em xem dáng vẻ lúc đó của ông ấy, hận không thể rút súng ra bắn chết anh. Ối, nhẹ tay thôi."

"Em thấy bọn họ đều giả vờ cả đấy, đến giấy tờ kết hôn cũng chuẩn bị xong cả rồi. Anh nói xem bắt chúng ta kí tên vào tờ giấy trắng để làm gì? Bây giờ cũng đâu cần phải nhập tịch?"

"Lỡ như em có rồi, làm sớm nửa năm, đóng một cái dấu, trong ngoài đều ổn thỏa."

"Sao thế?" Viên Soái he hé mắt chó nhìn Giang Quân.

Giang Quân lắc lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy nếu biết sớm có ngày này, hai chúng ta hà tất phải giữ tình bạn trong sáng lâu đến vậy?"

"Anh cũng hối hận."

"Cái gì?" Giang Quân kinh ngạc, xuống tay mạnh hơn, Viên Soái đau đến nỗi bật dậy, ai oán nhìn cô.

"Em thế này là bạo lực gia đình đấy." Viên Soái trách cứ.

Loại biểu cảm dụ hoặc này, lại xuất hiện trên gương mặt bị đánh thành cái dầu heo, hiệu quả thị giác quả thật rất chấn động.

Giang quân nén cười, liên thanh xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, phu quân mời ngồi, nô gia làm lại từ đầu."

"Nương tử, về sau hai ta chính là hai vợ chồng." Viên soái thâm tình chân thành mà nhìn giang quân.

Giang Quân nhịn cười, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, mời phu quân ngồi, để thiếp làm lại."

"Nương tử, sau này hai ta là phu thê rồi." Viên Soái nhìn Giang Quân đầy âu yếm cưng chiều.

Những ngày tiếp theo, hai người họ như đôi vợ chồng mới cưới lần lượt đến thăm người nhà của đối phương. Lúc Viên Soái trở về thành phố làm việc, Giang Quân liền ở lại căn hộ trong thành phố, giúp hắn chỉnh lí tài liệu, đọc vài cuốn sách thư giãn, sau đó nấu sẵn cơm đợi hắn về. Sau khi ăn cơm xong, có khi thì tản bộ, có khi lại xem một bộ phim. Đến tối, hai người quần nhau trên giường tới khi sức cùng lực kiệt thì ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ.

Từ trước đến nay chưa từng có một cuộc sống nhàn hạ như vậy bao giờ. Cô lúc nào cũng bận rộn, bận học hành, bận làm việc, bận xã giao. Đến khi rảnh hơn một chút cô bỗng nhiên phát hiện cuộc sống riêng của bản thân vô cùng trống trải nhạt nhẽo, không có anh chị em, người bạn tốt duy nhất là Từ Na cũng đã đến Paris đóng cửa thiết kế, chuyên tâm chuẩn bị cho show diễn thời trang mùa xuân. Lúc cô cầm điện thoại lên, danh sách tên trong danh bạ dài dằng dặc, nhưng lại không có một ai có thể gọi điện trò chuyện. Bước ra ngoài đường, nhìn những người khác, những cặp đôi khác hoặc những nhóm người tụ tập, còn Giang Quân chỉ có mỗi Viên Soái - là anh trai, là bạn thân, là người yêu. Trong thế giới của Giang Quân chỉ có mỗi một người là Viên Soái. Cô cảm thấy trong lòng thấp thoáng một sự khủng hoảng không tên.

Lúc Du gọi điện thoại cho Giang Quân chúc mừng năm mới, Giang Quân đã ngẩn người một lúc trong lúc nghe điên thoại.

"Sao trông không có chút tinh thần vậy, đi quẩy với bạn bè đến điên luôn rồi à?"

Giang Quân nằm dài trên bàn dùng một cái nĩa đâm mạnh vào quả cherry, lơ đãng "ừm" một tiếng.

"Sally yêu cầu chuyển qua chỗ em bên đó, làm trợ thủ cho em, em thấy thế nào?"

"Được thôi."

"Em vẫn ổn chứ?"

"Du, tôi phát hiện ra mình rất hợp làm một người cuồng công việc."

Du cười lớn: "Được đấy, vậy em lập tức xin kết thúc kì nghỉ rồi về làm việc đi, tốt nhất là làm đủ 24 tiếng."

"Dân tư bản!"

"Sao lại hạ thấp tôi vậy! Chúng ta là dân ngân hàng, dân tư bản chẳng là gì hết!"

"..."

"Không vui thì về đi, chúng ta đi trượt tuyết"

Giang Quân cười rộ lên: "Thôi đi, một khi về chắc chắn sẽ bị anh bắt đi làm khổ sai."

"Mở mail xem ảnh chúng ta chụp ở Bắc Kinh đi, em chụp rất đẹp."

Tán gẫu với Du một lúc tâm trạng cũng tốt lên nhiều, Giang Quân mở laptop lên mạng xem ảnh.

Lúc Viên Soái về nhà, thấy Giang Quân đang ngủ say nằm bò bên cạnh máy tính, miệng còn mỉm cười. Hắn bước đến, muốn ôm cô về phòng, cánh tay đè xuống bàn phím, nhìn thấy Giang Quân và Du vô cùng vui vẻ trong bức ảnh chụp chung.

Viên Soái đột nhiên đứng dậy. Bế cô vào phòng ngủ, còn bản thân thì quay lại phòng sách, xem kĩ từng bức từng bức. Du đang ôm cô, cô và Du dựa sát vào nhau, nhìn nhau cười, bọn họ, toàn bộ đều là bọn họ.

Mình ở đâu? Viên Soái tự hỏi bản thân, trong tim cô ấy mình là cái gì?

Hắn nhớ lại cái mùa đông bảy năm về trước ấy, Giang Quân nằm trên tuyết, vết thương trên đầu túa đầy máu đỏ tươi, mang theo sương trắng, từng giọt nhỏ xuống tuyết. Cô đẩy người con trai ấy ra, nghiêng đầu nhìn về phía hắn: "Viên Viên ca ca, anh đưa em đi đi."

Cô nói: "Thì ra đây là tình yêu, em không muốn nó thêm một lần nào nữa đâu."

Hắn đã hủy hoại mối tình đầu của Giang Quân.

Giang Quân không cần tình yêu thêm một lần nào nữa.

Viên Soái nghĩ: Đây là hình phạt mà ông trời dành cho hắn sao?

Ngày thứ hai tỉnh dậy, hắn đưa Giang Quân đến một căn nhà cổ ở thành Nam. Dưới cây hòe nghìn năm, Viên Soái quỳ trên nền đá thành kính bái lễ. Giang Quân không biết hắn đang cầu nguyện điều gì, ngước đầu nhìn lên thấy trên cây treo đầy những sợi chỉ đỏ. Cô nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh hắn. Cô cầu nguyện được hạnh phúc, cầu cho họ nhất định phải hạnh phúc.

Kì nghỉ kết thúc, Giang Quân và Viên Soái vác theo túi lớn túi nhỏ quay về Hồng Kông. Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, chỉ là Viên Soái bắt đầu theo dõi những bài post của Giang Quân, việc mà trước đây hắn chưa từng làm. Mỗi ngày hắn đều gọi mấy chục cuộc cho Giang Quân, nếu cô không bắt máy hoặc bỏ lỡ, lập tức sẽ nhận được một loạt những câu truy vấn: Đang ở đâu đó? Có mệt không?

Tối đến hắn sẽ điên cuồng chiếm lấy cô, đòi hỏi vô độ.

Giang Quân ăn xong cảm thấy có chút khó tiêu, lên mạng tra cứu một chút, nghe nói những người đang yêu nhau say đắm đều thế này. Yêu nhau say đắm à, đến cả xương tủy cũng triền miên theo.

Giang Quân cũng có những thay đổi rõ rệt, lúc nào cũng muốn về nhà sớm, đặc biệt là khi nhận được tin nhắn báo cáo của Viên Soái mỗi khi về đến nhà: "Tới nhà rồi, đợi em." Nghe thấy hay nhìn thấy những lời này, cô cảm thấy tim mình mềm nhũn thành cả hồ nước.

Cô cùng Viên Soái làm mỗi một chuyện mà hắn muốn làm, giống như lúc nhỏ vậy, theo sát sau hắn. Cô yêu dáng vẻ Viên Soái khi hắn là chính hắn, như con thú nhỏ uống sữa, tham lam đến đáng yêu.

Cô cùng Viên Soái làm mỗi một chuyện mà hắn muốn làm, giống như lúc nhỏ vậy, theo sát sau hắn. Cô yêu dáng vẻ Viên Soái khi hắn là chính hắn, như con thú nhỏ uống sữa, tham lam đến đáng yêu.

Giang Quân bắt đầu lên kế hoạch tìm hiểu về nghiệp vụ ở Đại Lục, mong rằng có thể thông thạo tình hình trong thời gian ngắn nhất. Với sự giúp đỡ của Du, trọng tâm công việc của Giang Quân bắt đầu chuyển sang các hạng mục ở Đại Lục mà trước đây cô chưa từng đụng tới. Du hỏi cô tại sao sau chuyến đi Bắc Kinh vừa rồi lại có sự thay đổi lớn như vậy. Giải thích chính thức của Giang Quân là các chính sách Đại Lục có liên quan đã được nới lỏng, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để thâm nhập vào. Du mong muốn Giang Quân có thể gánh vác phần công việc này cho gã ta, nên ngay lập tức bày tỏ sự ủng hộ. Sau khi nhận chỉ thị từ ông chủ, Giang Quân quang minh chính đại dựa vào quyền lực để thực hiện mưu đồ tư, liên tục đến Bắc Kinh công tác. Công tác chuẩn bị cho việc thành lập chi nhánh GT Trung Quốc đã sắp đến thời điểm mấu chốt, cần Viên Soái phải có mặt ở Bắc Kinh thường xuyên. Viên Soái mặt dày muốn cô đi cùng, cô cũng đồng ý, không ngờ lại may mắn gặp được vài doanh nghiệp lớn.

Đương nhiên, công việc bên phía Hồng Kông cũng vô cùng kinh khủng. Việc thay đổi nhân sự, tất cả mọi sự sắp xếp đều không được để xảy ra sai sót gì. Cô xem máy bay như nhà của mình vậy, chạy đôn đáo qua lại giữa Bắc Kinh và Hồng Kông.

Du trước giờ vẫn luôn tín nhiệm Giang Quân, lúc này lại càng dựa dẫm vào cô nhiều hơn, buông tay buông quyền, mặc cô chuyên quyền.

Đối với sự tín nhiệm của Du, Giang Quân cảm thấy có chút hổ thẹn. Cô không chịu nổi sự quấy nhiễu ngọt ngào của Viên Soái, chuẩn bị sau khi chi nhánh MH Trung Quốc đi vào nề nếp sẽ tìm một ngân hàng nhà nước công việc thảnh thơi một tí để có thể tiện chăm sóc gia đình. So với hào quang của cô ở MH, cô muốn dùng thân phận Giang Quân để làm nàng dâu nhỏ phía sau Viên Soái hơn. Cô càng tận tâm giúp đỡ Du làm việc, mong rằng có thể sớm ổn định mọi việc, như thế lúc ra đi cô cũng sẽ yên tâm hơn phần nào.

Viên Soái đã nhiều lần đề cập với cô về việc từ chức để qua đây, cho dù nhất thời không có cách nào làm việc ở GT, nhưng ít nhất cũng có thể để cô bên cạnh mình.

Giang Quân đã từ chối, cô không muốn bản thân quá rảnh rỗi, cô ghét sự trống trải, cô đơn, mà công việc lại có thể khiến cô hoàn thiện, khiến cô dồi dào sức sống, cô muốn làm một con ong nhỏ lúc nào cũng vui vẻ chăm chỉ.

Viên Soái không thể nào hiểu nổi suy nghĩ này của Giang Quân, Giang Quân ngày nào còn chưa rời khỏi Du thì ngày đó hắn vẫn sẽ thấp thỏm không yên. Giang Quân đối với công việc hay là với Du đều nghiêm túc, ngay cả nhân viên Starbuck dưới lầu cũng khen cô tận tâm. Thậm chí có lúc hắn còn nghĩ rằng, nếu như ngày đó hắn không xuống tay, vậy thì bây giờ bên cạnh Giang Quân liệu vẫn sẽ là hắn chứ?

Bao nhiêu năm rồi, hắn cứ như vậy không danh không phận mà bảo vệ che chở cô, khó khăn lắm mới tiến triển thêm được một chút, thế mà lại phát hiện trong lòng đại tiểu thư nhà người ta vốn dĩ chẳng hề có mình. Không, cô đối với hắn từ trước đến giờ vẫn luôn vô tâm, bởi tâm tư của cô tất cả đều dành hết cho người khác rồi, ngay cả kết hôn cũng một mực từ chối. Giang Quân như thế, hắn làm sao có thể yên tâm được.

Viên Soái muốn cãi nhau một trận thật to với Giang Quân, không màng tất cả mà nói rõ ràng những lời muốn nói, nhưng lời ra khỏi miệng lại là: "Tùy em thôi." Mang theo nỗi bất mãn không cam lòng, một mình hắn bay đến Bắc Kinh.

- --

Có một sự thật là coi xong bản dịch xong chương 6 mới biết chương 5 dịch tên chương sai 🤦‍♀️ tên chương 5 đã được sửa lại rồi nha 🙆‍♀️