Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 30: Dũng Cảm Vì Yêu (2)



Giang Quân nhờ bạn học điều tra nhật ký xuất nhập cảnh của Viên Soái, không ngoài dự liệu, hai tháng gần đây hắn vẫn luôn ở Đại Lục. Giang Quân lại bắt đầu nhờ công ty hàng không kiểm tra chuyến bay của Viên Soái, nhận được tin tức: Mấy hôm nay hắn muốn đi Mỹ, vé máy bay được đặt là vào một tháng sau.

Giang Quân xuất phát sớm hơn Viên Soái một ngày, ngồi ở quán café dưới lầu công ty hắn điền mẫu đơn một cách cẩn thận. Khi điền đến mục người tố giác, cô bắt đầu do dự, cô muốn nghe tiếng của Doãn Triết, chỉ cần là một câu "em đang ở đâu" cô sẽ dừng việc này ngay. Cô gọi điện thoại, nghe tiếng nhắc nhở đối phương đang có cuộc gọi khác. Giang Quân cầm điện thoại kiên nhẫn chờ đợi, lại thấy Kiều Na đang cầm ví da, nghe điện thoại ung dung bước vào tòa nhà.

Điện thoại rốt cuộc cũng gọi được, Doãn Triết vô cùng hào hứng nói: "Kiều Na đã tìm được người giúp giải quyết vụ này."

"Viên Soái giúp?"

"Không phải tên anh trai khốn khiếp của em, tóm lại, cô ấy bảo anh không cần lo lắng, bây giờ đang chuẩn bị đi nói chuyện với người đó."

Giang Quân nhìn Viên Soái kéo tay Kiều Na đang khóc thút thít đi vào một quán café, chỉ cảm thấy chính mình đúng là điên rồi, chỉ có điên mới có thể yêu cái tên ngốc không có mắt như Doãn Triết.

"Vậy sao? Vậy thì tốt quá." Cô vừa nói nói vừa trịnh trọng điền vào mẫu đơn tên của mình: Chung Giang Quân.

Muốn khóc như vậy thì cứ khóc đi, dù sao thì chỉ có kẻ ngốc mới đau lòng.

Ra khỏi cao ốc văn phòng, Giang Quân nói với tài xế: "Đến Ủy ban quản lý Ngân hàng Trung Quốc."

Viên Soái xuất ngoại trong cùng ngày đó, Giang Quân rốt cuộc cũng gặp được hắn ở nhà hắn. Viên Soái vẫn là đau lòng vì cô, trước khi đi còn cùng Giang Quân chơi game. Giang Quân tiễn hắn lên xe, trong lúc ôm tạm biệt liền trộm rút chiếc điện thoại trong túi quần hắn ra.

Sau đó cô gọi điện thoại cho chú Viên, nước mắt nước mũi dâng trào khóc lóc kể đủ loại chuyện xấu của Kiều Na, căn bản không cần Giang Quân thêm mắm dặm muối, tùy tiện kể vài chuyện cũng đã khiến chú Viên tức đến đỏ mặt tía tai.

Cũng sau đó, Kiều Na hẹn cô đi uống trà, Giang Quân không thể phụ sự thiết đãi nhiệt tình này của ả, cũng đã chuẩn bị sẵn một phần đại lễ danh cho ả. Kiều Na nói với Giang Quân, hy vọng cô giúp ả nói vài câu tốt trước mặt cha mẹ Viên Soái. Giang Quân hỏi ả: "Chị còn yêu Doãn Triết không?"

"Doãn Triết? Anh ta rất tốt, chỉ là trẻ con quá, chị không có hứng thú nuôi con nít, chị chỉ muốn một món đồ biết theo đuổi tôi thôi. Em cũng quá nhỏ, không hiểu mấy chuyện này, sau này lớn rồi sẽ tự hiểu cảm giác này của chị thôi."

"Vậy tại sao chị lại theo đuổi anh ấy?"

"Chị không theo đuổi anh ta, là anh ta không quên được chị." Kiều Na cười rộ lên, "Em gái nhỏ à, đại đa số đàn ông đều sẽ nhớ mãi không quên mối tình đầu của mình, Doãn Triết là một người trọng tình cảm, lại càng sẽ như vậy."

"Tôi chỉ có thể làm cho chị biến mất. Ít nhất anh ấy sẽ không còn gặp lại chị nữa, lòng tôi cũng có thể thoải mái được một chút."

"Em gái, em coi hơi nhiều phim HongKong rồi đó?" Kiều Na không biết nên khóc hay cười nhìn Giang Quân, "Em muốn tạt axit hay là đâm chị mấy dao? Đừng có ngốc quá, đàn ông yêu em, em có làm gì họ cũng sẽ làm theo vì em; không yêu em, em có chết vì họ, họ cũng không thèm liếc mắt tới em một cái. Giang Quân, đừng có gây rối với chị nữa, em đã bao lớn? Đã gặp qua bao nhiêu người? Chị rất thích em, nếu em đã coi chị là chị dâu, sao chị có thể làm khó làm dễ em được?"

"Chị muốn làm chị dâu tôi? Nhưng cha mẹ Viên Soái hẵn là sẽ không để chị vào cửa."

"Em giúp chị là được! Bọn họ không phải rất thích em sao? Em nói giúp chị, dẫn dắt từng chút nói... chị đang có thái."

Giang Quân cười lạnh. Chiêu trò cũ rích, đúng là nực cười khi lấy ra khè người khác: "Dựa vào cái gì?"

"Như vầy đi, chị sẽ không tìm Doãn Triết nữa. Hai người xứng đôi hơn, đều đáng yêu như vậy, thật ra chị cũng muốn tác hợp hai người."

"Vậy sao?" Giang Quân nhớ tới vẻ mặt Doãn Triết khi xem những tin nhắn ái muội kia.

"Thật đó, ta bảo đảm sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người."

"Muộn rồi." Giang Quân thở dài.

"Cái gì?"

"Chị có muốn gọi điện thoại cho ba chị không? Chậm một tý nữa điện thoại ông ta sẽ bị tịch thu đó."

Bố Kiều Na bị bắt, Kiều Na bị tạm giam để phối hợp điều tra. Ả không thể liên lạc được với Viên Soái, không thể nào chứng minh được đống trang sức, ví da, quần áo hàng hiệu đó từ đâu ra, cũng không tìm có được một sự trợ giúp nào.

Đợi đến khi Viên Soái về nước, đại cục cũng đã định.

Viên Soái cầm theo thư tố giác có chữ ký của cô đến ký túc xá hỏi tội, hai mặt đỏ rực, lửa giận ngút trời.

Giang Quân không muốn mất đi Doãn Triết, càng không muốn mất đi Viên Soái, lấy đống ảnh chụp lúc Doãn Triết Kiều Na gặp mặt, ảnh chụp di động của Doãn Triết, nhật ký nói chuyện của hai người, còn có nhật ký của Doãn Triết, hỏi Viên Soái: "Em làm vậy là sai rồi sao?"

Tình yêu khiến cho cô trở nên ích kỷ, đọc ác, nhưng Giang Quân không hối hận, tình yêu chính là như vậy, nên như vậy.

Nhìn Viên Soái gò má hóp lại hai mắt ảm đạm, Giang Quân chỉ có thể nói: "Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi." Nước mặt đột nhiên rơi xuống, không kịp ngăn lại.

Tại thời điểm cô không ngờ nhất lại nhìn thấy Doãn Triết, anh đến ký túc xá tìm cô.

Viên Soái đang ngồi trên giường Giang Quân, bọn họ như hai con thú nhỏ bị thương đang nương tựa vào nhau.

Doãn Triết xoay người rời đi, cửa bị đóng lại một cái thật mạnh.

Giang Quân không đuổi theo anh, lòng tràn đầy đau khổ: "Viên Viên ca ca, anh nói không trách em, nhưng sẽ có người thay anh trừng phạt em."

Cô đưa Viên Soái xuống lầu, ở ngay cửa nhìn thấy Doãn Triết đang ngồi xổm một bên.

Viên Soái nhìn Doãn Triết, sau đó xoa xoa tóc cô, rồi xoay người rời đi, Giang Quân tựa như nghe thấy hắn nói "Xin lỗi."

Doãn Triết ủ rũ cụp đuôi theo sau Giang Quân đi vào ký túc xá, Giang Quân nghĩ thầm: Ngửa bài thôi, quá mệt mỏi rồi, đi đến nước này rồi, còn có thể làm sao đây?

"Em yêu anh sao?" Doãn Triết hỏi.

"Yêu!"

"Vậy Viên Soái kia?"

"Anh ấy là anh trai tôi, bọn tôi là người thân."

Doãn Triết tính tình trẻ con mà gãi gãi đầu nói: "Chúng ta làm hòa đi, em không để ý đến anh, anh đau lòng muốn chết."

"Anh yêu tôi sao, Doãn Triết?" Câu hỏi này của Giang Quân thật sự là bất đắc dĩ.

"Đương nhiên là yêu rồi."

"Anh yêu tôi cái gì?"

"Em rất thông minh tự lập, lại rất giống anh. Bởi vì em rất giống anh, nên mỗi khi trước mặt em anh luôn là chính mình, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì em cũng có thể đoán ra được. Tuy rằng lời em nói, việc em làm đối với anh rất khó tiếp nhận, nhưng em luôn đúng. Đô khi anh cũng rất phiền lòng về em, nhưng không còn cách nào khác, anh là vì yêu em, ở bên cạnh em anh liền sẽ vui vẻ."

"Vậy Kiều Na kia?"

Doãn Triết có chút do dự: "Cô ấy? Cô ấy là bạn, có một số chuyện cô chịu đựng không nổi, mới xin anh giúp đỡ, anh có thể không giúp sao? Không thể so sanh cô ấy với em, cô ấy quá yếu đuối, đơn thuần giống như một nụ hoa, đối với ai cũng tốt, dễ dàng bị người ta lừa gạt tổn thương. Được rồi, không nói đến cô ấy, cô ấy đã đủ thảm rồi."

Kiều Na đơn thuần? Giang Quân nghĩ, nếu như Kiều Na đơn thuần như lời anh nói, vậy thì thế giới này quá dơ bẩn rồi.

"Từ nay về sau anh sẽ không để ý đến Kiều Na nữa, em đừng có không để ý đến anh." Doãn Triết ôm eo Giang Quân, lấy trong túi ra thanh chocolate mà cô thích nhất để lấy lòng cô.

Anh mới đúng là đơn thuần, một đứa trẻ như vậy bảo Giang Quân làm thế nào mà buông tay? Yêu lâu như vậy rồi, Giang Quân đã quên mất lúc trước vì sao lại yêu anh. Yêu chính là yêu, cô đã rơi vào vòng tuần hoàn vô tận này, không muốn buông tay, cũng không thể buông tay.

Cứ như vậy, Giang Quân với Doãn Triết cãi nhau, làm hòa, cãi nhau, làm hòa... Cứ thế mà lại qua một năm.

Thái độ của bố mẹ Doãn Triết đối với cô thay đổi 180 độ, lạnh nhạt cùng làm lơ lúc trước đã hoàn toàn biến mất.

Giang Quân biết là Doãn Triết đã đem quan hệ của cô và Viên Soái nói cho người nhà. Cô còn biết kế hoạch bố Kiều Na hạ mình cho cho cha kế Doãn Triết vay mượn hoàn toàn thất bại. Bọn họ cho là Giang Quân có thể giúp cho bọn họ, vài lần còn đi đến nhà cô. Bọn họ cho rằng cô là vận may mới đến, nhưng Giang Quân biết bản thân chỉ là một con bạc khốn cùng, lợi thế duy nhất là tình yêu thương của người nhà dành cho cô.

Giang Quân nói với Doãn Triết, bản thân không có khả năng giúp người nhà anh đi đường tắt.

Doãn Triết không sao cả trả lời: "Để ý bọn họ làm gì? Chuyện của chúng ta chúng ta tự giải quyết, không dựa vào bọn họ."

Là Doãn Triết ngây thơ, hay là cô phức tạp hóa vấn đề? Nếu thật sự có thể mặc kệ thì tốt quá.

Rất nhanh, truyền thông khắp nơi đều đăng tin "Bộ và Ủy ban trung ương đưa ra thông báo cải chính các hoạt động bất hợp pháp trong ngành bất động sản", một số nhà phát triển bất động sản bị đưa vào danh sách điều tra, trong đó có cha kế của Doãn Triết. Mẹ anh đến khóc lóc cầu xin Giang Quân giúp đỡ, Doãn Triết nói với cô vấn đề nằm ở giấy tờ, mà mớ giấy tờ đó là do Kiều Na hỗ trợ làm.

Giang Quân không hiểu mấy chuyện này, cầm bản văn kiện đã copy đi tìm Viên Soái, nhất định là do hắn làm hộ.

Viên Soái vui vẻ thừa nhận là hắn làm, nhưng mà sao lại có vấn đề?

Giang Quân cùng luật sư nghiên cứu văn kiện còn hiệu lực pháp luật, Viên Soái không ngừng gọi điện thoại đến thăm dò tình hình.

Luật sư nói với cô đây chỉ là một lỗi văn kiện rất nhỏ, nếu không cố tình truy cứu, mớ văn kiện này vẫn không sao.

Tại sao lại như vậy? Cô nghi hoặc nhìn về phía Viên Soái. Không biết hắn đã nhận được tin tức gì, lại né tránh ánh mắt cô.

Viên Soái nói: "Em mau về nhà đi."

Giang Quân cảm giác như trời sắp sập xuống, lảo đảo bước vào nhà, nhận ra bà nội cùng mẹ đều đang ở phòng khách chờ cô. Hai người nói, cô và Doãn Triết chỉ có hai con đường có thể chọn: Một là chia tay, hai là Doãn Triết cắt đứt hoàn toàn với gia đình anh.

"Chuyện này, có phải hai người đã sớm biết?"

Không ai trả lời Giang Quân.

Cắt đứt hoàn toàn? Là nói nhà tan cửa nát sao? Cô hủy hoại gia đình người khác, còn có thể hạnh phúc được sao?

Giang Quân nhìn vào giấy thị thực và thông báo nhập học trước mắt. Không phải đã chọn sẵn cho cô rồi sao? Từ đầu đến cuối chỉ có một con đường, không phải sao? Không quá khó hiểu tại sao trước giờ không ai ngăn cản cô và Doãn Triết ở bên nhau, không phải vì chấp thuận, mà là vì biết trước kết cục.

Cô thua rồi, từ khi vừa sinh ra đã thua rồi, thua ở chỗ gia thế mà người người ngưỡng mộ, thua ở chỗ cô cho rằng tình yêu của cô có thể thắng được lợi ích trong tay người nhà cô.

Lợi ích trước mặt, tình thân, tình yêu, ước mơ, không gì là không thể hy sinh. Cô không muốn những thứ này, cô chỉ muốn tình yêu.

Cô chạy qua khoảng sân quen thuộc, cây cầu nhỏ, nhìn thấy bức tường trong sân cách cô ngay càng gần, cho đến khi bị cô bỏ lại sau lưng. Trên mặt là mồ hôi hay là nước mắt, cô cũng không biết nữa, nơi nơi đều là tuyết trắng xóa, không có tường cao, không có giam cầm.

Giang Quân lựa chọn con đường thứ ba, con đường của bản thân cô – từ bỏ gia đình của mình.

Gió Bắc hỗn loạn thổi những bông tuyết bay vào mặt cô, Giang Quân không thấy rõ phía trước, cũng không thể lùi lại phía sau, chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước. Cô kiến cường bước lên thềm đá trước trước biệt thự của Doãn Triết. Thật là lạnh, đã đi xa đến vậy rồi, một đoạn đường dài như vậy, chỉ thiếu một bước nữa, bước qua cánh cửa kia, cô sẽ có được sự ấm áp.

Doãn Triết đỡ Kiều Na đi ra, vẻ mặt còn lạnh hơn cả gió tuyết: "Tại sao cô lại làm như vậy? Bởi vì Kiều na là bạn gái cũ của tôi hay bởi vì là hôn thê của Viên Soái? Cô chẳng những tố cáo bố cô ấy, còn muốn hãm hại cô ấy?"

Anh nắm lấy bả vai Giang Quân cuồng loạn nói: "Sao cô lại tàn nhẫn như vậy? Cô thích cái gì liền tự mình bá chiếm cái đấy, đối với anh cô như vậy, đối với tôi cũng vậy, cô rốt cuộc muốn sao hả?"

Trời đất như muốn vỡ tung, tuyết trắng bức Giang Quân hít thở không thông, gió lạnh từ bốn phương tám hướng bắt đầu ùa vào thân thể cô. Tại sao anh vĩnh viễn chỉ tin lời Kiều Na nói?

Cô còn có thể nói gì? Anh vĩnh viễn chỉ tin tưởng vào chuyện và người mà bản thân muốn tin tưởng. Anh tin tưởng Kiều Na, tin tưởng hết mọi chuyện Kiều Na nói. Vậy cô thì sao? Lời cô nói thì sao?

"Là tôi tố cáo, nhưng tôi không có hãm hại ả." Giang Quân vậy mà lại cực kỳ bình tĩnh, "Ả đã làm gì tự ả hiểu rõ, đây là do ả tự chuốc lấy."

Bang!

Cô bị cái tát nặng nề, choáng váng lăn từ bậc thang xuống.

Trời đất vỡ tung, gia đình cô, tình yêu của cô toàn bộ đều sụp đổ, khắp trời đều là bụi cát, mảnh vụn. Rốt cuộc đều không trở về được, người thân của cô, nhà của cô, Doãn Triết của cô, tình yêu của cô, những gì Giang Quân từng sở hữu, cả thế giới này đều đã biến mất. Đã không còn, cái gì cũng không còn. Sớm biết vậy, cô sẽ không yêu, cô thật sự không dám yêu nữa. Chất lỏng ấm áp lướt qua gương mặt cô, cô không cảm giác được đau, chỉ nhìn Doãn Triết, mặc cho máu làm mờ cả hai mắt.

"Quân Quân!" Có người lớn tiếng gọi tên cô.

Giang Quân nghiêng đầu, nhìn thấy Viên Soái đang chạy đến chỗ cô, vẫn là dáng vẻ như khi còn nhỏ, đội mũ quân nhân, lưng đeo thắt lưng vũ trang, vẻ mặt như đòi mạng. Hắn mở rộng hai tay hướng về phía cô: "Đừng sợ, đừng sợ."

Nước mắt không ngăn được lăn xuống, Giang Quân nắm lấy cánh tay đang duỗi ra của Viên Soái: "Viên Viên ca ca, anh đưa em đi đi!"

Châm điếu xì gà đến phỏng cả tay, lúc này Giang Quân mới hoàn hồn, giật cả mình, dập tắt điếu thuốc. Vấn đề về Doãn Triết trước giờ thành thực mới là con đường đúng đắn, dù là bây giờ không phải thời điểm tốt lắm.

Cô vừa về nhà liền gọi điện thoại tự thú với Viê Soái, lúc này Viên Soái bắt máy rất nhanh: "Sao thể vợ nhỏ, nhớ anh à?"

Giang Quân trực tiếp nói: "Doãn Triết vào MH."

Đợi một lúc Viên Soái mới trả lời: "Ở chỗ của em?"

"Ừ."

"Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó, bây giờ em mới nhận ra năm đó đúng là trẻ trâu thật, chưa biết trải sự đời là gì."

"Bé ngốc, không còn sớm nữa, tắm rửa rồi đi ngủ đi."

Giang Quân tắm rửa xong bước ra, mặc một bộ váy ngủ ấm áp, vừa gỡ tóc vừa xem TV. Trên TV đang chiếu một bộ phim Hong Kong cũ, Thanh Xà hỏi Bạch Xà: "Tỷ tỷ, ngàn năm tu hành của tỷ, vì một tên Hứa Tiên đáng sao?"

Không đợi Bạch Xà trả lời, Giang Quân đã cướp thoại nàng: "Đáng cái rắm, bà đây hối hận muốn chết!"

Cô không đủ kiên nhẫn gỡ tóc, chịu đau một lúc, quăng dây cột tóc dính kèm một đống tóc rối ném vào thùng rác, tắt TV về phòng ngủ.

- --

Ừa thì hết chương này tui đã chuyển từ không thích Doãn Triết sang ghét vl:))

Đọc mà tức gì đâu luôn á:))