Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 46: Một Cuộc Giao Dịch (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Doãn Triết không biết từ đâu về, cái mặt vẫn như cái bị. Giang Quân không buồn nhìn anh ta, xách theo hộp pizza quay lại văn phòng mình. Du theo cô đi vào, có chút buồn cười hỏi: "Có phải lại định để nó làm vậy lần nữa không?"

Giang Quân không thèm để ý đến gã, cũng không buồn để ý đến hình tượng, lưng dựa lên ghế chân bắt chéo, xé một miếng pizza, nhai từng miếng từng miếng.

Du dứt khoát kéo ghế ở đối diện cô ra ngoài, bình tĩnh nhàn hạ châm một điếu thuốc, trong hài hòa đến buồn cười.

"Anh không cảm thấy gần đây tôi mập ra sao?" Giang Quân hỏi một câu khô

Du gật đầu tán thành.

"Có phải anh ngứa mắt tôi ăn uống no đủ quá, nên cứ một hai kiếm chuyện chọc điên tôi không?"

Du cười không nói.

Giang Quân cười giễu: "Tôi không biết anh ta đã nói với anh bao nhiêu, cũng không biết anh đang có mưu tính gì, nếu đã không để ý mặt mũi của nhau, tôi cũng không ngại nói cho anh biết, từ khi quyết định ở bên anh ấy, thì chẳng khác nào trao cho anh ấy trái tim này cùng với con dao, anh ấy muốn đâm muốn chọc thế nào tùy ý, tôi rất vui lòng. Du, không ai có thể chia cắt bọn tôi, Doãn Triết không thể, anh cũng đừng đến chuyện đó."

"Em cảm thấy tôi sẽ có mưu tính gì?" Du hỏi lại, "Đợi em vì người đàn ông mà tổn thương, tuyệt vọng, hối hận, đau lòng, buồn bã, sau đó ngã vào lòng tôi sao?" Đối mặt với sự im lặng của Giang Quân, Du tiếp tục hỏi, "Người đàn ông như vậy em sẽ để mắt đến sao?"

Giang Quân ngẩn người, đúng là cô đã nghĩ như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ bình thản của Du, cô lại bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải đã hiểu lầm gã không.

"Được rồi, tôi tin em sẽ xử lý ổn thỏa chuyện tình cảm của mình, nhưng trước mắt Doãn Triết chưa thể đi được, tuần sau nó phải đưa ra báo cáo chính thức ở bên này. Tôi đã cảnh cáo nó, nếu chuyện này lại tái diễn, tôi sẽ khiến nó không còn chỗ đứng trong giới tài chính."

"Tùy anh vậy." Giang Quân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không muốn nhiều lời nữa.

Văn phòng của MH và GT thật sự rất gần nhau, Viên Soái vì bị thương ở tay nên không thể lái xe, mấy ngày nay luôn là Giang Quân đảm nhiệm chức vụ tài xế đưa đón hắn đi làm. Giang Quân đến GT trước, trước khi đi nhìn qua gương trang điểm tỉ mỉ lại một lượt, cô quyết định quên chuyện kia đi, để chuyện cũ cuốn theo chiều gió, hiện tại sống thật tốt mới là việc sáng suốt.

Xe chạy được nửa đường, Giang Quân gọi điện thoại cho Viên Soại, bảo hắn xuống dưới lầu chờ mình. Vừa rẽ vào chỗ đậu xe của tòa nhà, liền thấy phía xa xa Vên Soái đang đứng ở cầu thang nói chuyện với một cô gái áo đỏ. Lúc cô còn học MBA từng học qua một môn gọi là Tâm lý học hành vi, Giang Quân ngồi tỏng xe, ánh mắt lạnh lùng theo sát từng hành động của cô gái áo đỏ kia, ầm thầm đưa ra đánh giá: Trình độ gạ gẫm đàn ông của cô bé chỉ ở mức sơ cấp.

Cô kéo tấm chống nắng xuống dặm lại son môi, xuống xe chỉnh trang lại quần áo sau đó bước qua.

"Đến rồi." Viên Soái vừa thấy cô đã đi lại.

Giang Quân cười vô cùng dịu dàng: "Ừm, có thể đi được chưa?"

Cô gái áo đỏ nhìn Giang Quân, xong lại nhìn sang Viên Soái.

"Đây là vợ tôi Giang Quân, vị này là đồng nghiệp mới bên bộ phần tiếp thị của công ty, Tina." Viên Soái giới thiệu.

Giang Quân mỉm cười chào hỏi đối phương, nhẹ nhàng luồng tay qua cánh tay Viên Soái. Viên Soái ngay lập tức tựa vào cô, nói với cô gái áo đỏ kia: "Có vấn đề gì cô có thể trực tiếp trao đổi với cấp trên của mình."

Cô gái kia liếc mắt đánh giá Giang Quân một lượt mới tạm biệt bọn họ.

Đợi người kia vừa đi, Giang Quân lập tức không chút thương tiết xô người khuyết tật bên cạnh ra, vẻ mặt như hung thần: "Anh còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt, coi em có đánh anh liệt nửa người không."

Viên Soái vẻ mặt như cô vợ nhỏ, liên tục gật đầu.

Về đến nhà, hai người vẫn như cũ, vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Mặc dù Giang Quân đã cố che giấu, nhưng Viên Soái vẫn nhận ra cô có cái gì không ổn. Giang Quân lấy cớ nói có nhiều văn kiện cần phê duyệt, cho nên không vui.

Viên Soái hỏi cô: "Em cảm thấy Lưu Đan là vì ghen tỵ, nên mới cố ý làm khó dễ MH bọn em?"

"Chứ còn gì nữa? Không lẽ là anh cố ý chơi xấu? Mặc kệ thế nào cũng đều liên quan đến anh."

"Không thì để anh ra mặt giúp em hòa giải?" Viên Soái chấp tay xoa xoa, "Anh giúp em xong việc, em cảm ơn thế nào đây?"

Giang Quân mỉm cười hiền hòa, nhỏ nhẹ nói: "Đưa thằng em anh đi Tây Thiên thỉnh kinh có được không?"

"Em tự hỏi nó đi." Viên Soái cười nham hiểm kéo tay Giang Quân xuống bên dưới mình.

Giang Quân lại không có hứng thú, cự tuyệt nói: "Sáng sớm ngày mai em phải đi đối phó Lưu Đan, hôm nay phải bế quan chuẩn bị."

"Đây không phải là vì tin vào tinh thần và thể lực của em có thể duy trì tốt sao? Ngày mai cô ta hỏi em vì sao đến trễ, em cứ thẳng thắng nói: tối hôm qua tôi bận hấp thụ Viên Soái, cho nên vậy đó? Châm trước chút đi!"

"Anh hư thật đó."

Viên Soái nhớ rõ những điểm mẫn cảm trên cơ thể Giang Quân, môi lưỡi đều sử dụng, chẳng bao lâu đã khiến cô bị trêu chọc đến nỗi ý loạn tình mê.

Đầu ấp má kề, lửa tình đã không kiềm được nữa, Giang Quân dựa vào chút lý trí cuối cùng lên tiếng nói: "Đi lấy bao cao su."

Vẻ mặt Viên Soái không cam lòng: "Không dùng, có được không? Không phải em thích cái giường em bé kia sao? Anh mua về để ở căn phòng phía Tây, chờ chủ nhân nhỏ dọn vào."

Nhắc tới em bé, Giang Quân lập tức không còn hứng thú, cả người liền trở nên mất tự nhiên. Viên Soái nhận ra sự né tránh của cô, trong lòng ngay lập tức căng thẳng, nỗi sợ hãi liền tràn về. Từ sau khi hắn biết chuyện của Nhậm Quân thì luôn thấp thỏm bất an, không một ai nói cho hắn biết nên làm thế nào, khoảng thời gian đó như cột gỗ phủ đầy gai nhọn, cắm thẳng trong lòng hắn.

Năm đó lúc Kiều Na nói cho hắn biết chuyện mang thai, phản ứng đầu tiên của hắn là cười nhạo. Bọn họ đã rất lâu rồi không làm, hơn nữa hắn đã đề phòng cô ta từ lâu, biện pháp phòng ngừa gì cũng thực hiện đầy đủ, đứa nhỏ trong bụng cô ta không thể nào là của hắn.

Kiều Na nói thẳng: "Là của anh, đã được 11 tuần rưỡi rồi, trước khi về nước em đã đem bao cao su còn tinh dịch của anh đi trữ đông. Không còn nhiều t*ng trùng sống sót lắm, nhưng nhiêu đó là đủ rồi."

Viên Soái lúc ấy hận không thể tự tát bản thân một cái, cái gì là thuyền đắm giữa nước cạn, hẵn là thế này.

"Cô muốn thế nào?" Hắn bình tĩnh hỏi, nếu muốn lấy đứa nhỏ để uy hiếp hắn, cách tính này đúng là sai rồi.

Kiều Na đương nhiên là muốn kết hôn với hắn, còn dùng cả những thủ đoạn thông thường, hai mắt đẫm lệ, khiến người khác đau lòng, đáng tiết hắn không thằng nhóc Doãn Triết ngu ngốc kia, hắn không có thói quen thương hoa tiếc ngọc.

"Cô tiết kiệm chút nước mắt đi, nghĩ đến những chuyện không có khả năng, không bằng xem lại thực tế một chút."

"Sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Đây cũng là con của anh mà."

"Cô muốn sinh ra thì sinh. Nếu cô muốn làm mẹ đơn thân thì nói, tôi sẽ thanh toán một lần trợ cấp nuôi dưỡng đứa nhỏ đến 18 tuổi, sau đó coi như chúng ta xong xuôi, đừng để tôi lại nhìn thấy cô nữa."

"Em chỉ muốn kết hôn với anh, những thứ khác em không cần." Kiều Na nhận mạnh.

"Cô cũng coi như một người thông minh, không nói đến mớ rắc rối của ba cô, chỉ bằng quá khứ vẻ vang lúc trước của cô thôi, tôi cũng sẽ không bao giờ lấy cô."

"Anh có ý gì?"

"Cô tưởng tôi là Doãn Triết sao, đem cô như thánh nữ thuần khiết mà tôn thờ, loại phụ nữ gì sau khi lên giường với đàn ông liền mở miệng đòi tiền đòi quà?"

"Đồ khốn!" Kiều Na đưa tay muốn đánh hắn, liền bị hắn ngăn lại: "Đánh tôi, cô không xứng."

"Ai xứng, Giang Quân sao? Người ta bây giờ còn đang nằm trong lòng Doãn Triết, anh muốn bị người ta đánh, người ta còn không có thời gian đâu! Phải, tôi không phải thiếu nữ đơn thuần gì, vậy anh cho rằng cô ta phải sao, cả ngày lăn lộn với Doãn Triết, chắc cũng sắp đẻ mấy lứa rồi... A!" Kiều Na ôm mặt, không thể tin nỗi nhìn hắn.

"Cút!"

"Không dễ như vậy đâu." Kiều Na đỏ cả hai mắt, "Anh phải chịu trách nhiệm, nếu không tôi sẽ đem chút tâm ý này của anh nói cho Giang Quân biết, cùng lắm thì chó cùng rựt giậu."

"Cô sẽ không có cơ hội, viện kiểm sát không tra ra những công quỹ do chính cô đầu tư hoạt động, nhưng tôi thì tra ra, muốn xem chứng cứ thực tế không?"

"Anh..."

"Ít nhất cũng phán mười năm."

"Khiến viện kiểm sát hủy bỏ truy tố với tôi, sau khi chắc chắn là tôi sẽ không có chuyện gì, đứa nhỏ tôi sẽ xử lý nốt."

"Nghĩ kỹ rồi?"

"Còn phải làm cho tôi thẻ xanh."

Viên Soái cảm thấy quá buồn cười: "Cô tưởng tôi là tổng thống Mỹ?"

Kiều Na hờ hững cười: "Đến lúc đó tôi sẽ cùng Doãn Triết rời đi."

Vài ngày sau hôm đó, Viên Soái đều chẳng thể ngủ yên, nửa đêm đều vô cớ tỉnh giấc, cả người đầy mồ hôi lạnh. Hắn đã lâu lắm rồi không liên lạc với Giang Quân, đến điện thoại của cô cũng không dám nghe, hắn nhớ cô rất nhớ cô, cũng biết sự im lặng của bản thân chỉ khiến Giang Quân càng thêm đau khổ. Nhưng hắn vẫn như cũ mà trốn tránh, đến nước này rồi, còn có thể nói gì? Còn có thể làm gì? Giang Quân không còn là cô nhóc nhỏ hay chạy theo gọi hắn là Viên Viên ca ca, cô lớn lên rồi yêu người khác, không còn cần hắn nữa, không còn dựa vào hắn nữa, thậm chí còn có thể vì tình yêu của mình không tiếc thứ gì làm tổn thương hắn. Hắn chỉ có thể vô lực nhìn cô càng đi càng xa, chỉ chừa lại cho hắn bóng lưng. Lúc nửa mơ nửa tỉnh hắn hay nghĩ, nếu lúc trước hắn nói thẳng với Giang Quân, hắn yêu cô, có phải đã có một kết cuộc khác rồi không?

Hắn vẫn là không giữ được chân mình, đi tìm Giang Quân. Giang Quân do dự cho hắn xem một đống ảnh chụp, lộn xộn thuật lại quá khứ của Kiều Na, sau lại cúi đầu không ngừng nói "Xin lỗi". Xin lỗi? Xin lỗi cái gì chứ? Nói thẳng ra thì còn không phải là vì hạnh phúc của cô và Doãn Triết.

Hắn xém chút đem hết mọi chuyện nói cho Giang Quân, nhiều năm nhẫn nại kiên trì như vậy, chỉ đổi lấy một câu xin lỗi? Bỏ đi, hắn nói với bản thân, thật mệt mỏi, dẹp bỏ hết tất cả đi, nói cho cô biết sự thật, nói cho cô biết những gì cô phải chịu đựng hiện tại đều là do hắn gây ra. Cái gì mà Kiều Na, cái gì mà tình thương, Viên Viên ca ca gì đó cút hết mẹ đi! Không yêu hắn chỉ cần hận hắn cũng được, hoàn toàn tránh xa hắn, không còn liên lạc, không còn gặp lại, đời này kiếp này xem như không còn liên quan.

Nhưng thật có thể cắt đứt sao?

Không thể, hắn không thể, chỉ là ôm cô thôi cũng đủ khiến hắn mềm lòng.

Hắn giúp Kiều Na tạo mối quan hệ, đem toàn bộ tội lỗi đẩy hết lên người ba cô. Kiều Na không chịu đến bệnh viện, người mẹ lớn tiếng nói muốn giữ lại đứa nhỏ, không cần danh phần cũng muốn giữ lại, chỉ yêu cầu Viên Soái đưa cô ta sang Mỹ, mua nhà định cư sau này không còn dính dáng.

Nhưng lời Kiều Na nói, Viên Soái một chữ cũng không tin, hắn chưa kịp nghĩ ra kế sách, thì chuyện ở nhà Doãn Triết xảy ra. Hắn vĩnh viễn cũng không quên được ngày đó, máu của Giang Quân, máu của Kiều Na, có thể là máu của đứa bé đó nữa, đều thấm đẫm trên nền tuyết.

Đứa nhỏ cứ như vậy mà không còn nữa, Viên soái cũng không thấy tiếc. Người mẹ tham lam, người cha tàn nhẫn, không có tình yêu, chỉ có mưu kế, không có ấm áp, chỉ có giao dịch, có sinh ra cũng là mệnh khổ.

Hắn hốt hoảng ôm Giang Quân vì mất quá nhiều máu mà sắc mặt tái nhợt rời khỏi chỗ đó. Hắn cho rằng thời gian sẽ xóa mờ tất cả, những ký ức đó tất cả sẽ biến mất, sẽ bị lãng quên, nhưng không ngờ những chuyện trong quá khứ này lại hóa thành một thanh gươm, cắm mãi trong tim, rút ra không được, để mỗi khi bản thân hạnh phúc vui vẻ, thì ngay lập tức, lại nhớ đến sự tồn tại của nó.

Giang Quân tắt đèn, im lặng tựa vào lòng Viên Soái, Viên Soái ôm cô, quyết định thẳng thắn với cô. Bóng tối cũng không khiến hắn cảm thấy tốt hơn, ngược lại chỉ khiến hắn thêm sợ hãi, đến nỗi giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

"Quân Quân, anh có chuyện muốn nói với em. Kiều Na lúc trước từng mang..."

Giang Quân một tay che miệng hắn lại, một tay ôm lấy cổ hắn: "Đừng nói, đừng nói gì hết. Ngủ đi, xem như một giấc mơ, ngủ dậy sẽ quên hết."

Viên Soái cười khổ, quả nhiên cô đã biết.

- --

lúc edit khúc Kiều Na đem bcs xài rồi của Viên Soái đi trữ đông mặt tui kiểu ủa vl luôn, dị cũng được hả:))))



dạo này phim ngọt quá, đọc miếng truyện cho balance lại 😌





cặp phụ chị em dễ thương vl các chị ạ:3 gu tui~