Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 5: Một Đêm Về Sau (4)



Cô đem cuộc sống của người khác ra điều khiển chơi đùa, cuối cùng lại đánh mất cuộc sống của chính mình.

- --

Lúc mới vào ngành đầu tư ngân hàng Giang Quân chỉ có 23 tuổi, tốt nghiệp trường danh tiến, có cùng lúc bằng toán học và bằng thác sĩ kinh tế học, tương lai rực rõ. Quan trọng hơn nữa cô là thực tập sinh ưu tú của GT trụ sở ở Mỹ, có vô vàn thư tiến cử cùng người tiến cử.

Quá trình tham gia ứng cử vô cùng thuận lợi, tới vòng phỏng vấn cuối cùng người phỏng vấn cô là Du. Lúc đó Giang Quân còn trẻ, ngay lập tức bị dáng người nho nhã cùng kỹ thuật diễn xuất cao siêu của Du mê hoặc, vô cùng chân thành mà bàn về khát vọng sự nghiệp với con sói đuôi lớn này. Hai tiếng sau Du mỉm cười nói với cô: “Hoan nghênh cô gia nhập MH, thiên đường hay địa ngục là do cô quyết định.”

Giang Quân còn chưa kịp hiểu rõ được ý nghĩa trong câu nói của gã, Du đã dùng hành động để nói với cô: thiên đường chính là địa ngục, địa ngục thì vẫn là địa ngục, ông chủ chính là một con sói đội lốt người.

Du lại một lần nữa đem kiến nghị mà Giang Quân dày công khổ sở suy nghĩ mới viết ra được ném vào mặt cô, dùng ngôn từ hiểm ác công kích bằng cấp cùng chỉ số thông minh của cô, khiến cho Giang Quân cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân đúng là một con ngốc như lời Du nói.

Tên khốn này giống như hối hận vì đã nhận cô vào, lại keo kiệt không muốn đưa Giang Quân phí thôi việc, vì vậy nên đê tiện dùng mọi thủ đoạn khiến cô thấy khó mà lui, tự mình rời đi. Giang quân ngoài chuyện phải hoàn thành phần việc của mình, còn phải làm một số chuyện vặt trong văn phòng, như là đối chiếu văn bản, biên bản cuộc họp cũng là cô làm.

Nếu là người khác có lẽ đã sớm chịu không nổi bỏ đi, nhưng mà Giang Quân trên đầu có hai cái xoáy tóc, bà nội cô từng nói, hai cái xoáy giống như con lừa, cứng đầu tới chết. Cô chính là không chịu thua, một lòng một dạ cùng Du liều mạng.

Luật chơi của Du đối với người mới quá bất công, quá khắc nghiệt, Giang Quân ở trong ngành này, tài nguyên, kinh nghiệm cùng các phương diện khác không thể so sánh với mấy tay già đời, mắc dù cô bất chấp dốc hết toàn lực, mặc dù khách hàng đã bắt đầu công nhận cô, nhưng hiệu suất vẫn cứ bị ném ra chuồng gà. Giang Quân mỗi lần nhìn bảng đánh giá hiệu suất, chỉ hận không mặc nhiều váy một chút, cởi bớt một cái ra đội lên đầu có lẽ sẽ giúp cô thấy ổn hơn.

Cô biết rõ bản thân sẽ rất nhanh cút đi như ý nguyện của Du, tuy là không cam tâm, nhưng không còn cách nào, hiệu suất trong đầu tư ngân hàng giống như vũ khí vậy, người không có hiệu suất chỉ có thể bị giết hoặc tự sát.

Lúc đó giám sát công việc của Giang Quân là Linda, nàng nhiều lần gợi ý Giang Quân chủ động từ chức, bên cạnh đó mấy bộ phận khác cũng nhiều lần chìa cho cô cành ô liu, nhưng Giang Quân quyết tâm liều mạng, ngày nào chưa có thông báo đuổi việc ngày đó cô vẫn còn trên đường đua.

Du nhiều lần phát huy sự thiếu đạo đức của dân ngân hàng, chơi đến nổi Giang Quân muốn nhảy lầu cũng không có thời gian để nhảy, muốn giết người cũng không còn tay để cầm dao, tới lúc có thời gian và tay, thì sức lực đã không còn, chỉ có thể gục ngã trên giường. Gã chỉ thị Linda đưa Giang Quân một hạng mục mà không ai muốn động tới, hạng mục không lớn, khách hàng thì vô cùng nhằn, vừa lắm chuyền vừa phiền toái, lại còn thay đổi thất thường. Cái đáng giận nhất là, chuyện mà cả một tổ phải làm thì lại để cho một phân tích viên là cô gánh. Đồng nghiệp thì thờ ơ, không bị dính tới đã mừng lắm rồi, mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt với Linda cũng không dám giúp cô. Khoảng thời gian đó, Giang Quân muốn phát điên mỗi khi nhìn vào đống số liệu chứng khoán, mô hình phân tích, cứ chỉnh tới chỉnh lui, bản kế hoạch thì cứ viết đi viết lại, mỗi ngày làm việc gần 20 tiếng.

Một lần đi vệ sinh vô tình nghe được người ta nói chuyện phiếm, nói Linda là tình nhân của Du. Vì thế Giang Quân liền thường xuyên mơ thấy bà Du dẫn mấy chục tên côn đồ tới công ty bắt gian, trước mặt mọi người đem hai người họ đánh thành đầu heo, sau đó kéo đi khắp đường cho bà con xem, cuối cùng bỏ vào lồng heo đá xuống biển, cười toe toét tỉnh dậy cô lại tiếp tục cắn răng bị đôi cẩu nam nữ này ngược đãi.

Viên Soái muốn giúp Giang Quân, nhưng bị cô từ chối. Lúc đó còn quá trẻ, cảm thấy mặt mũi là quan trọng nhất, nếu đã chọn ngành, tối nhất là vào đầu tư ngân hàng, bộ phận kiếm tiền nhiều nhất trung tâm của cả nghiệp vụ, luôn được trân trọng. Không phải mọi người đều nói, kẻ sống được cái khổ, mới là kẻ hơn người. Giang Quân không muốn làm kẻ hơn người, chỉ là không muốn bị người ta xem thường. Người ta nói tiềm năng của con người là vô cùng lớn, cô đã trải nghiệm được câu nói này, mỗi lần bị ép tới ngõ cụt đều có thể vùng lên lại, tàn hồn bị dẫm đạp lại không ngừng chấp nhận thử thách, không ngừng tạo nên kỳ tích.

Cần cù sẽ được đền đáp, một số khách hàng đối với Giang Quân vô cùng hài lòng, đồn đại khắp nơi, từ đó không ít vấn đề khó khăn tìm tới cửa, linh tinh vụn vặt vậy mà lại lên chút hiệu suất. Giang Quân tràn đầy sức sống, càng cố tình khai quật sâu hơn, người khác xem thường thì cô muốn, người khác không cần thì cô nhận, càng phiền toái càng khó khăn, cô cứ với tinh thần Hồng quân không sợ viễn chinh cố gắng bước tiếp.

Một ngày nọ, Giang Quân có đội riêng của mình, tiền bối trong ngành cũng bắt đầu nhớ tới tên cô, sau đó Viên Soái nói với cô GT muốn săn đón Juno của MH.

Giang Quân trong lòng phấn khích như muốn đốt pháo, nhưng vẫn không dám đắc ý, cho tới tới khi cái Juno chiếm được TOP1 bảng xếp hạng hiệu suất, mới nhẹ nhàng thở phào. Không để cô khoe khoang được mấy ngày, lại bắt đầu những ngày lạnh lẽo.

Cô trở thành Phó giám đốc của MH khu vực Á Thái, gọi tắt là VP, nghe cũng bảnh, nhưng thật ra cũng chỉ là một chức danh nhỏ, ở dưới phòng ăn công ty tùy tiện kêu một tiếng “Phó giám đốc”, nhiều nhất chỉ được một nữa quay đầu lại nhìn. Nhưng lần thăng chức đó đối với Giang Quân lại rất có ý nghĩa, bởi vào ngày định mệnh đó, chính là ngày kỷ niệm 3 năm cô vào MH.

Du đưa cô đến cửa văn phòng của cô, mỉm cười vươn tay: “Hoan nghênh tới thiên đường.”

“Thiên đường hay là địa ngục là do cô quyết định.” Lúc mới đến Du đã nói thế với Giang Quân, lúc đó Giang Quân cũng không biết con đường này thì ra lại gian nan tới vậy.

Du đưa cho cô một cái thang, bên trên đầy gai nhọn và đất đá, cô dốc hết sức cắn răng từng bước từng bước bò lên đỉnh núi.

Kiên trì và từ bỏ, địa ngục và thiên đường, tất cả đều nằm trong suy nghĩ.

Giang Quân nhìn bảng tên vàng khắc chữ Juno Jang, vươn tay phải cùng gã bắt tay, tay trái ở sau lưng móng tay báu sâu vào lòng bàn tay.

Cô trong mắt người khác, là một tài năng trẻ, lương một năm hơn trăm vạn, tiền đồ rộng mở. Nhưng Giang Quân hiểu rõ, Juno chỉ là một nhân vật, tất cả chỉ là diễn, cô đem cuộc sống của người khác ra điều khiển chơi đùa, cuối cùng lại đánh mất cuộc sống của chính mình.