Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 7: Đồng Hồ Tình Nhân (2)



Cầu xin được yêu không phải là tình yêu thật sự. Bài học cô nhận được là đổi bằng xương bằng máu, thật sự là khắc cốt ghi tâm.

- --

Địa điểm ăn tối lại là ở nhà mình – “Thành Môn Ngoại”. Toàn bộ nhà hàng được thiết kế hoàn toàn dựa theo ngôi nhà cũ ở Bắc Kinh trong ký ức của Giang Quân, gạch xanh, ngói xám, cột đỏ, bát ca, ghế mây, giá bồ đào, toàn bộ đều đậm chất Bắc Kinh xưa chính cống. Lúc trước Giang Quân nói muốn góp vốn làm chung với Viên Soái, nhưng lúc Viên Soái nghe cô khai báo toàn bộ tài sản, vô cùng khinh thường nói: “Em cứ để dành đó mua kem ăn đi, tính em một phần, không cần góp tiền.” Khi đó Giang Quân mới đi làm không bao lâu, vẫn còn khí khái thanh cao, mặc dù tự tin không ương ngạnh, nhưng cũng không chấp nhận nhận bố thí. Nếu là bây giờ, cô lập tức đem hợp đồng cho Viên Soái ký tên, ký tên không đủ, còn phải đóng dấu.

Đến nhà hàng rồi mới biết Viên Soái vậy mà lại bao trọn toàn bộ, Giang Quân trong lòng chua chát nghĩ: Thật là ân cần, lo lắng cho danh dự của tiểu minh tinh, nhưng mà tối nay phải tổn thất bao nhiêu nhân dân tệ đây? Nhà hàng này hiện tại rất có tiếng ở Hong Kong, muốn ăn bữa cơm cũng phải đặt bàn trước hai ngày, lần vung tiền này đúng là vung đến đau ruột.

Viên Soái như nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Nhìn em keo kiệt chưa kìa, buổi chiều đài truyện hình thuê chỗ này của chúng ta quay ngoại cảnh, buổi tối lại phải hối hả khai trương thì cũng mệt, không bằng chúng ta vui vẻ hưởng thụ một chút.”

Bánh bèo tiểu minh tinh bị Viên Soái với Giang Quân sau lưng gọi, buổi chiều sau khi quay phim chụp hình xong vẫn ở luôn chờ ở đây không đi, thấy Viên Soái cùng Giang Quân vừa đến, liền đứng dậy dùng thứ tiếng phổ thông nữa mùa điệu đà gọi: “Anh Zeus.”

Giang Quân cùng Viên Soái không hẹn mà cùng rùng mình, Giang Quân sờ sờ da gà nổi trên cánh tay nghĩ: Trách không được Viên Soái gọi con bé đó là bánh bèo, đúng là người giống như tên.

Viên Soái thân mật ôm eo Giang Quân, hướng tới bé bánh bèo giới thiệu: “Cô Bạch, đây là bạn gái tôi Giang Quân, nhà hàng này thật ra là của cô ấy, tôi chỉ là quản lý giúp thôi, cô muốn cảm ơn thì cảm ơn cô ấy đi.”

Giang Quân bị Viên Soái ôm eo làm cho tim cũng đập nhanh hơn, cô âm thầm nhéo đùi mình một cái, nhanh chóng mỉm cười: “Cô Bạch, nghe danh đã lâu, quảng cáo mỹ phẩm của LG năm ngoái thật sự rất tốt, mấy ngày trước cùng giám độc Trương ăn cơm tôi còn nói với cổ, đừng có đổi người, tiếp tục dùng cô rất tốt.”

Đối phương không biết lai lịch của Giang Quân, chỉ tỉ mỉ đánh giá cô. Giang Quân đã gặp qua nhiều tai to mặt lớn, chỉ là một con bánh bèo vô dụng, đương nhiên không sợ bị nhìn chằm chằm xăm xoi. Nhóm minh tinh nhìn người đầu tiên là xem quần áo trang sức, áo khoác cùng giày của Giang Quân là công ty bỏ tiền tìm một nhà thiết kế nổi tiếng may thủ công, không nhìn ra thương hiệu, nhưng chất liệu cùng đường may đều là đẳng cấp. Cả người cô ngoài trừ đồng hồ ra không có một miếng trang sức nào, nhưng mà để phối với bộ đồ trên người mà tiện tay đeo chiếc đồng hồ Breguet cổ lập tức khiến cho bé bánh bèo thay đổi sắc mặt. Giang Quân còn đang chờ đối phương xuất chiêu, ai ngờ bé bánh bèo nháy mặt thay đổi sắc mặt, vẫn là dáng vẻ điệu đà, nhưng thái độ lại rất đàng hoàn: “Chị Giang cùng Viên tiên sinh đúng là xứng đôi, em hôm nay chờ ở đây vì muốn cảm ơn hai người đã cho tụi em mượn chỗ quay phim, quan trọng hơn nữa là muốn xin lỗi hai vị. Lúc trước từng có một lúc paparazzi viết linh tinh tạo ra nhiều tai tiếng, gây phiền toái cho hai người rồi, thật là xin lỗi. Khi nào hai người tổ chức hôn lễ nhất định phải báo với em một tiếng, để em đến chung vui với hai người.”

Giang Quân chỉ thấy nhàm chán, level của đối phương quá thấp, thật sự không chút thú vị, nhưng mà Viên Soái thì đố kỵ tận trời. Chiếc đồng hồ Giang Quân đeo toàn HongKong chỉ có một cái, là quà sinh nhật năm nay Du đưa cho Giang Quân. Du xuất thân hào môn, gia tộc lập nghiệp dựa vào vận chuyển kim cương, ở Mỹ còn có vài cửa hàng trang sức lớn, mua một chiếc đồng hồ này cũng không phải chuyện khó, nhưng mà đưa Giang Quân thì mới là vấn đề. Chỉ có Giang Quân ngu xuẩn mới cho là ông chủ muốn mua chuộc lòng người, nhưng Viên Soái thì hiểu rõ, lão già Du này chỉ sợ là đã có ý đồ khác.

Đuổi được bé bánh bèo đi rồi, Viên Soái cùng Giang Quân ngồi xuống ăn cơm, Giang Quân thấy Viên Soái không nói gì, liền trêu chọc nói: “Không được xem tiết mục hai gái tranh chồng, đánh nhau kịch liệt cảm thấy không đã ghiền phải không?”

Viên Soái trong lòng đang giận dỗi, theo bản năng lạnh mặt lớn giọng quát: “Sau này đừng có đeo cái đồng hồ này nữa.”

Giang Quân bị Viên Soái mặt lạnh làm cho có chút bất an: “Sao vậy? Em thấy khá đẹp mà.”

Viên Soái trong nháy mặt lỡ miệng, mau chóng khôi phục lý trí: “Cái đồng hồ này đẹp thật, nhưng mà là cho mấy bà lão đeo, em còn là cô gái trẻ trung phơi phới như vậy mà mang đồ cổ, thật sự không hợp.”

Giang Quân thật ra không để ý lắm, cô rất thích cái đồng hồ này, nhưng không cần thiết vì một món đồ mà cãi nhau với Viên Soái, không đeo thì không đeo.

Cô vốn tưởng chuyện này đã xong rồi, nào ngờ Viên Soái nhất quyết không buông tha một hai bắt cô lựa một cái đồng hồ mới. Giang Quân chưa bao giờ sử dụng tế bào não trên trang sức hay quần áo, tuy nói người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào yên, để giữ mặt mũi dùng một vài món đồ xa xỉ là tất yếu, Giang Quân cũng có một vài chiếc đồng hồ nổi tiếng, mỗi cái đều có giá trị hơn sáu số. Cô ngày thường cũng không thích mang đồ này nọ, cảm thấy như bị trói buộc, cũng cảm thấy không cần thiết phải mua cái mới. Nhưng Viên Soái đã bắt đầu là không dừng lại được, Giang Quân hiểu rõ, không nghe theo ý của hắn, gia hỏa này nhất định sẽ không để cho yên, vì vậy đành nhận mệnh theo hắn đi hết mấy tiệm bán đồng hồ, chọn tới chọn lui cuối cùng Viên thiếu gia cũng vừa ý một cặp đồng hồ. Lúc tính tiền Viên Soái nói: “AA đi, anh mua đồng hồ nữ cho em, em mua đồng hồ nam cho anh.”

Giang Quân thầm nghĩ: Viên Soái bị điên hả, tự trả không phải xong rồi sao? Lại nói tiếp, cô thấy cái đồng hồ của mình so với cái đồng hồ nữ Viên Soái chọn đẹp hơn nhiều.

Viên Soái ưu nhã đưa tay lên ngắm ngắm nhìn nhìn, rồi lại cầm tay của Giang Quân lên nhìn nhìn ngắm ngắm.

Cô bé bán đồng hồ miệng lưỡi ngọt ngào nói: “Tiên sinh cùng phu nhân thật có mắt nhìn, cặp đồng hồ tình nhân này toàn HongKong chỉ có hai cặp, tuy rằng thiết kế đơn giản, nhưng đá quý bên trong được khảm rất tinh tế, tượng trưng cho tình yêu sinh tử không rời.”

Giang Quân nghe thấy mấy chữ “đồng hồ tình nhân” mặt liền ngớ ra, lại nghe tượng trưng cho tình yêu sinh tử không rời, càng cảm thấy hoang đường. Cô nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi Viên Soái: “Hai chúng ta đeo như vầy có vẻ không thích hợp lắm.”

“Sao lại không thích hợp? Anh cảm thấy rất tốt, lỡ xui ngày nào đó anh bị xe ủi chết, em không nhìn ra mặt còn có thể nhìn ra cặp đồng hồ này của chúng ta.”

“Anh thiệt là con mẹ nó có bệnh.” Giang Quân tức giận mắng một câu, nổi giận đùng đùng mà trả tiền chạy lấy người.

Ngày hôm sau, Giang Quân vẫn đeo chiếc đồng hồ này, một mặt vì Viên Soái luôn đốc thúc kiểm tra, mặt khác ở một phương diện nào đó cô mơ hồ cảm nhận được chiếc đồng hồ này còn có một ý nghĩ gì đó, loại nhận thức này bất giác đã làm tình cảm bị phong ấn sau trong cô bắt đầu có phản ứng.

Cô thật sự muốn bá đạo chiếm lấy Viên Soái cả đời, thậm chí còn từng có chút không kiềm được nói với Viên Soái, hay là hai chúng ta ở bên nhau đi, chắp vá đỡ cả đời này cũng được. Cô biết Viên Soái nhất định sẽ không cần suy nghĩ mà đồng ý, nhưng mà hôn nhân không có tình yêu đối với Viên Soái có công bằng không? Cô cảm thấy Viên Soái sẽ không yêu cô, muốn yêu đã sớm yêu rồi, sao phải kéo dài tới tận bây giờ? Cô cũng không muốn lại chủ động đi yêu một người, cầu xin được yêu không phải là tình yêu thật sự. Bài học cô nhận được là đổi bằng xương bằng máu, thật sự là khắc cốt ghi tâm.