Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 9: Đồng Hồ Tình Nhân (4)



Em đúng là bên ngoài công chúa, bên trong nha hoàn.

- --

“Em khát nước, chị mời em lên uống ly cà phê được không?” Xe vừa đậu đến trước cửa chung cư Giang Quân, A Tường liền bất ngờ đề nghị.

Giang Quân nghiêng đầu, cười như không cười mà nhìn chằm chằm cậu, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn như vậy.

A Tường ngẩn ra một lát, sau đó xấu hổ mà cười: “Em khát nước thiệt.”

“Chỗ đậu xe tạm thời ở phía trước, chỉ được đậu 30 phút, đậu xe xong đến khuôn viên tìm chị.” Giang Quân cầm túi bước xuống xe.

A Tường đậu xe xong rồi, chạy tới khuôn viên dưới chung cư, Giang Quân đang cầm túi đựng cà phê, còn thêm một túi giấy nữa đứng đợi cậu.

“Cà phê của em, Venti, sợ em khát quá còn mua thêm nước trái cây với nước suối, em cứ uống từ từ đi.”

“Em không phải cái thùng nước.” A Tường làm một cái biểu cảm khoa trương, như để bầu không khí dịu lại.

Chuyện tới bây giờ, Giang Quân cũng không muốn cùng cậu dây dưa, đành nói rõ: “A Tường, chị rất quý em, nên mới đồng ý làm bạn với em. Cho dù em tiếp cận chị vì nguyên nhân gì, chị cũng không so đo, nhưng mà chị cũng có giới hạn, không cần biết em với Du có ân oán gì, nhưng mà xuống tay từ chỗ chị là sai lầm rồi, gã không có ở nhà chị, chị và gã lại càng không phải quan hệ tình nhân như em tưởng tượng, đương nhiên em tin hay không cũng không sao cả.”

“Xin lỗi, xin lỗi.” A Tường vội vàng nói xin lỗi, nói tới nổi lắp bắp lộn xộn, “Em cũng thiệt tình coi chị là bạn, nhưng mà chị biết đó, đây là tò mò, có người hỏi em, mà em lại nhiều chuyện quá, thật sự xin lỗi.”

“Được rồi, về đi.” Giang Quân mặt không biểu tình xoay người bước vào cửa chung cư. A Tường tính quay lại đuổi theo vào nhưng đã muộn, đứng sau lớp kính ngăn lại trong ngoài hướng tới Giang Quân đang chờ thang máy nói: “Tha lỗi cho em đi, em hứa sau này không thăm dò đời tư của chị nữa… Em sẽ uống hết cái đống này, có được không?”

Giang Quân không chút dao động, mặt lạnh bước vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, cô thấy A Tường đang ngửa cổ uống hết ly cà phê lớn kia, bộ dạng vô cùng chật vật. Cửa thang máy khép lại, Giang Quân thật sự không nhịn cười nổi. Cậu bạn nhỏ này thật thú dị, ai mà ngờ con trai nhỏ của lão quỷ Đinh tổng lại trong sáng đơn thuần như vậy, trách không được tại sao lão già đó lại hao tâm tổn trí vì cậu mà đắp cầu xây đường.

Về đến nhà, cô kể lại cho Viên Soái nghe, Viên Soái liếc cô một cái, bất mãn trách cứ nói: “Em lại chọc ghẹo cậu bạn nhỏ, đứa nhỏ này của Đinh gia đang tốt đẹp, lớn lên từ thế giới cổ tích, em cũng nhẫn tâm thật.” Hắn vừa mới tắm rửa xong, trên người còn đọng lại bọt nước, thong thã ngồi xuống bên cạnh cô, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, “Hôm nay em về sớm.”

Giang Quân xua xua tay, quăng hết hình tượng nằm dài trên sô pha: “Mệt chết đi được, ngày mai còn phải chơi mạc chược với bà Tôn của Mỹ Lăng, thật là muốn lấy mạng người mà.”

Viên Soái không nói chuyện, đưa tay giúp cô xoa bóp bả vai. Giang Quân lúc đầu còn không để ý, nhưng khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, giống như bị điện giật, bắp thịt bỗng cứng đờ. Khoảng cách như vầy cũng gần quá rồi? Cô cảm thấy da mặt bắt đầu nóng lên, bất an xoay người né tránh đôi tay của Viên Soái.

Viên Soái hắng giọng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc quỷ dị giữa hai người, nhẹ giọng nói: “Quân Nhi, anh đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy hai ta…”

Giang Quân sợ Viên Soái vẫn còn rối rắm vì chuyện đêm đó, muốn đưa ra mấy lời đề nghị ngu ngốc như chịu trách nhiệm này nọ, nhanh chóng rẽ câu chuyện qua hướng khác: “Sao anh còn chưa ngủ? Phải rồi, chỗ anh còn Coca phải không? Em uống hết rồi.”

Giang Quân lẳng lặng nhìn cô một lát, chợt cúi đầu cười một cái, đứng lên chỉnh lại áo choàng tắm: “Anh đã mua cho em rồi, để trong tủ lạnh. Ngày mai anh đến La Mã mở họp, chắc đi khoảng bốn năm ngày, có muốn anh mua gì về cho em?”

“Kem đi.” Giang Quân xoay người làm bộ tìm romote TV, không kiềm được trêu chọc hắn một chút, “Không phải loại công chúa Anna ăn thì em không cần đâu.”

Viên Soái vỗ vỗ đầu cô: “Em đúng là bên ngoài công chúa, bên trong nha hoàn. Dạ dày của em đã như vậy rồi còn đòi ăn kem. Đi đây, em ngủ sớm đi.”

Giang Quân nhìn hắn rời đi, nhìn theo bóng lưng hắn, bờ vai đó, vòng eo đó, ừm, ngon thật. Cô đột nhiên có chút chán nản, sao lại uống thành như vậy, cái gì cũng không nhớ, lãng phí một đêm xuân.

Ba ngày sau, Giang Quân đang phải tranh đấu với một nhóm đồng nghiệp, đương lúc tranh cãi quyết liệt, thì nhận được mail hình ảnh của Viên Soái gửi. Hắn đang ngồi pose đủ dáng bên cạnh một bàn đầy kem, tiêu đề mail là: ăn không nổi nữa, ăn không nổi nữa, cho em tức chết.

Cô nhất thời nhịn không được, bật cười, cúi đầu trả lời mail của hắn: Cứ ăn đi, rồi cái mặt sẽ chà bá như cái bánh Pizza.

Đến lúc cô nhịn cười xong ngẩng đầu lên, phát hiện ra mọi người đều đang nhìn cô. Du xoa xoa Thái Dương, lại tháo kính xuống bắt đầu lau chùi.

Giang Quân tâm tình rất tốt, cảm thấy không cần thiết vì chuyện này mà dây dưa, cuối cùng còn hào phóng nói: “Được, dù sao cũng đều là người nhà, ai làm mà không được. Nhưng mà những gì chúng tôi làm trước đây không thể coi như không có gì, mấy người ăn thịt, chúng tôi ăn canh có được không, chia 4 điểm là được rồi.”

Đối phương tức giận: “Cái gì?”

“Cứ vậy đi.” Du mang kính lên, giải quyết dứt khoát.

“Du, anh như vậy là thiên vị.”

“Ừ thiên vị.” Du nói bằng giọng trầm đặc, “Nếu mấy người có đầu óc thì suy nghĩ xem tôi đang thiên vị ai.”

“Xin lỗi, tôi có điện thoại.” Giang Quân nhíu mày nhìn điện thoại, là A Tường. Cô nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn bắt máy.

“Juno, chị đang ở đâu? Em đến đón chị.”

“Làm gì?”

“Nói cho cùng cũng thì là bạn cùng trường… Không phải chị còn giận chứ? Ở trên MSN (1) không phải đã nói là tha lỗi cho em rồi sao?”

(1) MSN là một tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, ra đời cùng lúc với phiên bản Windows 95 (Wikipedia):) hiểu sương sương là thời kỳ nhắn tin bằng mail á:)