Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 83



Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 83:

Cảnh sắc mùa thu đẹp như tranh vẽ, gió thu hiu hiu, lá rơi từ trên cành như cánh bướm bay, lặng lẽ rơi hai bên đường.

Hạ Lộc Sanh dắt Cố Dịch Đồng dọc theo bên phải đường chậm rãi đi về phía trước, mẹ Cố đẩy chiếc xe lăn trống không mỉm cười đi theo sau lưng hai người.

"Đến ngã tư, rẽ phải.", Cố Dịch Đồng chỉ đường cho Hạ Lộc Sanh.

Mẹ Cố ở phía sau nói tiếp: "Được rồi Dịch Đồng, con đã đi được một quãng đường dài rồi, trở lại đây ngồi đi. Bác sĩ nói thân thể của con đang dần hồi phục, con cũng để Lộc Sanh nghỉ ngơi một chút đi".

Cố Dịch Đồng gật đầu đáp lại: "Dạ"

Sau khi ngồi trở lại xe lăn, mẹ Cố đẩy Cố Dịch Đồng, còn Cố Dịch Đồng thì nắm tay Hạ Lộc Sanh, cả ba chậm rãi đi về phía trước.

Đoạn đường người thường mất mười phút đi bộ mà ba người lại dùng nửa giờ mới tới nhà. Lúc về đến nhà Diệp Thanh Việt đang bận rộn ở trong bếp, khi đến phòng khách lấy đồ thấy ba người đã trở lại vội hỏi: "Mẹ, chị, mọi người ngồi nghỉ một chút đi, cơm sắp xong rồi ạ".

Cố Dịch Đồng cười ánh mắt cong cong nhìn Diệp Thanh Việt, trêu ghẹo: "Cô dâu mới vừa kết thúc tuần trăng mật đã phải bận rộn phục vụ gia đình chồng? Vậy thì Kỳ gia cũng quá bắt nạt em rồi, thật không có nhân quyền mà, chú Diệp mà biết chắc sẽ đau lòng lắm".

Diệp Thanh Việt biết Cố Dịch Đồng đang trêu ghẹo mình, cô khẽ cười: "Ai biểu em vừa bất lực đáng thương vừa nhỏ bé yếu đuối chứ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chờ em tìm được cơ hội sẽ hạ độc trong thức ăn để báo thù!"

Một tháng trước, Diệp Thanh Việt và Kỳ Cảnh Văn đã kết hôn, họ vừa trở về sau tuần trăng mật cách đây hai ngày.

Mẹ Cố tức giận vỗ nhẹ Cố Dịch Đồng: "Toàn nói nhăng nói cuội, tới đây, mẹ dìu con ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi một chút, sau đó mẹ đi phụ Thanh Việt"

Cố Dịch Đồng đỡ lấy cánh tay của mẹ Cố, mượn lực đứng lên khỏi xe lăn rồi ngồi xuống ghế sô pha, sau khi ổn định mới nằm xuống, thả mình trên ghế.

Mẹ Cố đảo mắt nhìn cô, sau đó đi vào bếp. Hạ Lộc Sanh mò mẫm ngồi xuống bên người Cố Dịch Đồng, Cố Dịch Đồng kéo cánh tay của Hạ Lộc Sanh làm cho nàng em ấy cũng nằm xuống, vừa vặn nằm trong ngực cô.

Hạ Lộc Sanh cả người cứng ngắc, rướn người ra hết mức có thể, không dám chạm vào Cố Dịch Đồng, trong miệng lo lắng hỏi: "Em như vậy có đè trúng chị không?"

Cố Dịch Đồng buồn cười ôm eo Hạ Lộc Sanh, kéo em ấy lại. Phía sau lưng Hạ Lộc Sanh dán chặt lấy trên người Cố Dịch Đồng, cô đặt cằm trên đỉnh đầu em ấy: "Thân thể chị đã tốt hơn rất nhiều rồi, không có yếu ớt như vậy đâu, em đừng xem chị giống như một con búp bê thủy tinh vậy".

Hạ Lộc Sanh thích được ôm ấp, làm nũng trong vòng tay của Cố Dịch Đồng nhưng vào lúc này, khi được Cố Dịch Đồng ôm, cô lại rầm rì hai tiếng.

Một lúc sau, Cố Dịch Đồng đột nhiên nói: "Lộc Sanh, hai ngày nữa chúng ta lại đến ngôi miếu kia đi".

Hạ Lộc Sanh ngẩn ra, sau đó hỏi: "Đi tìm Hoài Mẫn đại sư sao chị?"

"Uhm"

Sau khi Cố Dịch Đồng tỉnh dậy, Hạ Lộc Sanh đã kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện, hai người bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến Hoài Mẫn đại sư

Sau khi Cố Dịch Đồng tỉnh lại, Hạ Lộc Sanh đã đến chùa tìm đại sư muốn đích thân cảm ơn nhưng không gặp được ngài ấy.

Đã hai tháng trôi qua, Cố Dịch Đồng lại muốn lại đi bái phỏng Hoài Mẫn đại sư một chuyến.

"Dạ được, lát nữa em sẽ gọi cho Lý Lôi, nói cậu ấy ngày mai đến đưa chúng ta đi".

Cả hai đang nằm thanh thản trên sô pha thì điện thoại của Cố Dịch Đồng đột nhiên đổ chuông, là Tiêu Thư gọi tới.

Vừa được kết nối, cô liền nghe Tiêu Thư buồn bã ai oán: "Bảo bối, chị muốn bỏ nhà đi bụi! Tiểu vương bát đản Phó Hạ này thay lòng rồi! Em ấy quan tâm đến điều khác rồi!"

Cố Dịch Đồng tin Tiêu Thư mới là lạ.

Tiêu Thư bên kia im lặng một lúc nhưng giây sau lại ấm ức lớn tiếng hơn, giọng điệu uyển chuyển như đang hát hí khúc: "Cái đồ quỷ nhà em, ngay cả em cũng không thương chị! Uổng công chị đây đối với em vẹn nguyên tấm lòng này, em và tiểu vương bát đản kia là cá mè một lứa!"

"............." Cố Dịch Đồng đỡ trán, đưa điện thoại cách mình xa một chút, chờ giọng nói trong điện thoại lắng xuống mới đem điện thoại di động đặt lại bên tai, "Hôm nay em nhờ mẹ thu dọn phòng khách, sáng mai em có việc nên buổi tối chị hả tới".

Thái độ Tiêu Thư quay ngoắt 180 độ, cô nói một cách quyến rũ yểu điệu: "Ôi, quả nhiên là bảo bối của chị mà, chị chưa nói mà bé đã doán được ý chị rồi, bảo bối, chị sẵn sàng lấy thân báo....."

Lời còn chưa nói hết, Cố Dịch Đồng đã cúp điện thoại.

Bên kia Tiêu Thư sững sờ khi nghe thấy tiếng "tút...tút" trong điện thoại. Sau khi phản ứng lại liền mắng: "...Cái tật xấu quỷ quái gì thế này! Thật không lễ phép mà!"

Hạ Lộc Sanh nghe xong cuộc nói chuyện của hai người, cô nhẹ giọng hừ một tiếng: "Bảo bối bảo bối, ai là bảo bối của chị ta. Một người đã có vợ như Tiêu Thư lại không biết tránh xa các mối quan hệ khác gì hết!"

Cố Dịch Đồng không thể nhìn thấy biểu hiện của Hạ Lộc Sanh nhưng cô bật cười khi nghe giọng điệu âm dương quái khí của em ấy: "Ghen hả?"

Hạ Lộc Sanh giật giật thân thể, trong miệng lầm bầm: "....Em còn chưa có kêu chị là bảo bối đâu".

Cố Dịch Đồng bị sự ghen tuông của Hạ Lộc Sanh làm cho ý cười càng thêm sâu, cô hôn đỉnh đầu em ấy một cái, cưng chiều mà nói: "Đồ ngốc".

Hạ Lộc Sanh không vui dùng đỉnh đầu đụng vào cằm Cố Dịch Đồng.

Sáng hôm sau, Lý Lôi đến Kỳ gia đón hai người, khoảng cách từ Kỳ gia đến miếu hơi xa, lúc đến nơi đã là một giờ trưa.

Mấy hòa thượng trong miếu nhìn thấy ba người bọn họ cứ như những hú chim bị kinh sợ vội tản ra, Lý Lôi vội vàng nói với hai người bọn họ: "Hai người chờ mình một lát!", sau đó bước nhanh đuổi theo mấy hòa thượng. Sau vài phút, Lý Lôi trở lại cùng với một hòa thượng mặt đầy bất đắc dĩ.

"Thí chủ, các vị sao lại đến đây. Trước đó không phải đã nói với các vị rồi sao, Hoài Mẫn đại sư không muốn gặp bất kỳ người nào. Hơn nữa cho dù các vị muốn gặp cũng không thể gặp được, đại sư đã rời khỏi miếu, trước khi đi đại sư đã nói sẽ không quay về, ông ấy muốn vân du rồi".

Cố Dịch Đồng sững sờ một lúc, sau khi định thần lại, vội hỏi: "Vị tiểu sư phụ này, cậu có biết đại sư đi đâu không?"

Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn trời, dáng vẻ thâm sâu khó dò: "Người xuất gia bốn biển là nhà cho nên đi đâu cũng không quan trọng."

"Ý là cậu cũng không biết Hoài Mẫn đại sư đi đâu sao?", Lý Lôi thẳng thừng hỏi.

Tiểu hòa thượng ho nhẹ hai tiếng, hơi quẫn bách gật đầu.

Cố Dịch Đồng và Hạ Lộc Sanh có chút thất vọng, họ đi vào Phật đường để bái Phật rồi rời đi. Chờ sau khi bọn họ đi, một hòa thượng lớn tuổi xuất hiện trong Phật đường.

Tiểu hòa thượng lúc trước nói chuyện với Cố Dịch Đồng đi tới trước mặt lão hòa thượng: "Trụ trì, con đã theo yêu cầu của người mà nói với họ mấy lời kia, hẳn là sau này họ sẽ không quay trở lại đây nữa".

Vị sư trụ trì thở dài, gật đầu biểu thị rằng ông đã biết.

Trên mặt tiểu hòa thượng lộ ra vẻ khó hiểu, ngập ngừng nhìn trụ trì.

"Muốn hỏi gì thì con cứ hỏi.", trụ trì nhìn ra tiểu hòa thượng đang thắc mắc nên lên tiếng trước.

Tiểu hòa thượng nhất thời nhịn không được hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Trụ trì, rõ ràng là Hoài Mẫn đại sư đa viên tịch, sao chúng ta phải lừa họ nói rằng ngài ấy đã vân du ạ?"

Trụ trì lắc đầu: "Thầy cũng không biết, đây là điều mà trước khi viên tịch Hoài Mẫn đại sư đã căn dặn".

Tiểu hòa thượng sững sờ: "Đại sư biết họ sẽ đến?"

"Có lẽ vậy", trụ trì nhẹ nhàng thở dài nói tiếp, "Thầy cũng thắc mắc giống như con, ở lúc đại sư đang hấp hối thầy đã hỏi ngài ấy tại sao phải như vậy? Đại sư đã nói độ người là ngài ấy tự nguyện cũng là số mệnh đã định, tất cả nhân quả đều có duyên số, ngài ấy không muốn để cho trong lòng họ có gánh nặng, thầy cũng không hiểu ý của ngài ấy là gì".

Trụ trì không hiểu, tiểu hòa thượng càng không hiểu.

Cố Dịch Đồng và những người khác đang trên đường trở về, không biết về cuộc trò chuyện này. Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh trông có vẻ hơi buồn sầu, Lý Lôi cẩn thận xem xét biểu hiện của họ, vắt óc tìm cách khuyên như thế nào.

"Chị Dịch Đồng, Lộc Sanh, hai người nên vui vẻ lên đi. Đại sư đã đi vân du rồi, hai người buồn sầu cũng vô dụng thôi".

Cố Dịch Đồng khẽ thở dài một hơi, gật đầu ra hiệu Lý Lôi không cần lo lắng.

Sau một ngày ngồi trên ô tô, khi về đến nhà, cơ thể của Cố Dịch Đồng không thể chịu đựng được nữa nên cô lên lầu nghỉ ngơi với sự giúp đỡ của mẹ Cố và Lý Lôi.

Vốn là Cố Dịch Đồng chỉ muốn nằm trên giường để nghỉ ngơi thư giãn nhưng cô lại ngủ quên mất, khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối, cô bật đèn đầu giường lên xem giờ.

Đã tám giờ tối rồi.

Cánh cửa được mở nhẹ từ bên ngoài, sau đó đầu của Tiêu Thư ló vào, nhìn thấy Cố Dịch Đồng đã tỉnh thì cười toe toét bước vào.

"Chị đây lên nhìn em lần thứ ba rồi mới thấy em thức".

Cố Dịch Đồng nhíu mày nhìn Tiêu Thư: "Sao chị lại tới đây?"

Nói xong mới nhớ ra hôm qua mình có nói trong điện thoại với Tiêu Thư là kêu chị ấy tới.

Tiêu Thư tức giận trợn mắt nhìn cô: "Đồ không có lương tâm, uổng cho chị đây lo lắng cô thức dậy sẽ đói bụng khát nước nên rót nước với bưng cơm cho cô".

Vốn là Cố Dịch Đồng không có cảm giác gì nhưng khi nghe thấy lời của Tiêu Thư, cái bụng lập tức "ục ục" kêu lên, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Thư.

Hai người nhìn nhau một lúc, Tiêu Thư nhặt cái gối trên ghế ném về phía Cố Dịch Đồng, cắn răng: "Tôi bưng lên cho cô!"

Vài phút sau, Tiêu Thư bưng khay lên, theo vào còn có Hạ Lộc Sanh.

"Lý Lôi đi rồi hả em?", Cố Dịch Đồng hỏi

Hạ Lộc Sanh gật đầu: "Dạ, không ăn cơm tối mà trở về rồi ạ, cô Diệp kêu cậu ấy về gấp".

Tiêu Thư đặt khay xuống, khẽ nói: "Tôi thực ghen tị với Lý Lôi, có người giục em ấy về nhà."

Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh hai người trực tiếp phớt lờ những lời phàn nàn của Tiêu Thư, tự mình nói về những chuyện khác.

Sau khi Cố Dịch Đồng ăn tối xong, Tiêu Thư cầm lấy chiếc bát trống rỗng: "Được rồi được rồi, không quấy rầy thế giới của hai người. Hai người trò chuyện rồi nghỉ ngơi sớm đi".

Sau khi Tiêu Thư rời đi, hai người rửa mặt một chút, Hạ Lộc Sanh liền nằm trên giường với Cố Dịch Đồng.

"Chị Dịch Đồng, chị nghĩ Hoài Mẫn đại sư đã đi đâu?", Hạ Lộc Sanh vẫn nhớ chuyện của đại sư.

Sau một giấc ngủ ngon, tâm tình tốt Cố Dịch Đồng tốt lên không ít, suy nghĩ của cô cũng thoáng hơn, trầm tư chốc lát, cô nói: "Chị cũng không biết, nhưng nếu như không tìm được đại sư thì chúng ta không tìm nữa".

Hạ Lộc Sanh lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó nhíu mày tỏ vẻ không tán thành.

Biết Hạ Lộc Sanh nghĩ sai rồi, Cố Dịch Đồng giải thích: "Ý của chị không phải cứ mặc kệ phần ân tình này mà là đổi cách khác để thể hiện lòng biết ơn ngàu ấy".

"Đổi cách khác?", Hạ Lộc Sanh nghi hoặc.

Cố Dịch Đồng: "Hoài Mẫn đại sư cứu chị là vì cái gì? Là vì để chị đến trước mặt ngài ấy cảm ơn sao? Không phải, là vì ngài ấy có tấm lòng nhân hậu, ngài ấy đang trợ giúp người cần được giúp đỡ".

Hạ Lộc Sanh trong phút chốc đã hiểu ý tứ của Cố Dịch Đồng, vẻ mặt cô trở nên rạng rỡ, rất nhanh đáp lại: "Chị Dịch Đồng nói đúng! Đại sư giúp chúng ta chỉ vì chúng ta cần được giúp đỡ, vậy chúng ta sẽ học hỏi từ đại sư! Không chỉ là Qũy từ thiện dành cho người khiếm thị Tinh Quang mà còn phải trợ giúp cho thật nhiều thật nhiều người hơn nữa. Việc này so với lời cảm ơn trên môi càng có thành ý hơn, Hoài Mẫn đại sư biết được nhất định cũng sẽ cảm thấy mình đã không cứu sai người!".

Nhìn dáng vẻ Hạ Lộc Sanh tinh thần phấn chấn, Cố Dịch Đồng mỉm cười theo: "Uhm".

"Vậy thì chị nhất định phải chăm sóc thật tốt cơ thể mình. Như chị bây giờ thì không được, bản thân còn chưa chăm sóc tốt".

Cố Dịch Đồng gật đầu đồng ý từng vấn đề một.

Những ngày sau đó, Cố Dịch Đồng bắt đầu tập luyện chăm chỉ hơn, thân thể càng ngày càng tốt lên, Hạ Lộc Sanh cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng đi làm việc.

Nửa năm sau, Cố Dịch Đồng trở lại công ty. Cố Dịch Đồng vừa đến, Tề Điệp như nhìn thấy cứu tinh, để Cố Dịch Đồng thích ứng công việc một tuần, sau đó không thể chờ đợi được nữa đem công ty ném cho Cố Dịch Đồng. Hết cách rồi, cô lấy được vài hạng mục đầu tư lớn, quá xá bận.

May mà Cố Dịch Đồng đã có kinh nghiệm làm việc trước khi trùng sinh, tuy rằng công ty đã có những bước phát triển vượt bậc nhưng cô cũng nhanh chóng thích nghi với nhịp điệu công việc khi tiếp quản. Vốn là Tề Điệp còn lo lắng Cố Dịch Đồng sẽ không hiểu được các hình thức marketing truyền thông mới hiện nay vì dù sao Cố Dịch Đồng cũng đã không đụng đến công việc của mình hai ba năm, nhưng không ngờ rằng Cố Dịch Đồng hoàn toàn không cần ai lo lắng.

Bất tri bất giác, đã là cuối năm 2018, đồng thời hai người cũng quyết định một việc vô cùng quan trọng.

"Cái gì? Hai người các con sẽ kết hôn vào tháng tới?!", mẹ Cố kinh ngạc đứng lên khỏi ghế sô pha, nhìn Cố Dịch Đồng và Hạ Lộc Sanh với ánh mắt kinh ngạc.

Sau khi nói xong mẹ Cố phát hiện phản ứng của chính mình làm người khác hiểu lầm nên vội vàng nói thêm: "Không phải mẹ phản đối mà là các con cũng quá đột ngột rồi, cái gì cũng chưa chuẩn bị kỹ càng".

Cố Dịch Đồng nắm lấy tay Hạ Lộc Sanh: "Mẹ, chúng con đều chuẩn bị xong hết rồi."

Mẹ Cố càng thêm kinh ngạc: "Chuẩn bị xong? Chuẩn bị xong khi nào? Chuẩn bị cái gì?"

"Hai bộ váy cưới, hai chiếc nhẫn, một giáo đường".

Mẹ Cố đợi một lúc cũng không thấy Cố Dịch Đồng nói tiếp: "Hết rồi?"

"Đương nhiên là còn. Còn cần mẹ và chú Kỳ, Cảnh Văn có mặt, còn có mấy người Tề Điệp, Lý Lôi cùng nhau chứng kiến."

Thấy vẻ mặt của mẹ Cố có chút sững sờ, Cố Dịch Đồng "Ôi" một tiếng, đem mẹ Cố kéo đến giữa hai người ngồi xuống,, cô nói: "Mẹ, con với Lộc Sanh đã bàn với nhau rồi, đây là ý kiến ​​chung của tụi con. Chính là muốn cho mọi người chứng kiến việc này, ngoài những việc đó ra thật sự không cần gì khác, càng đơn giản càng tốt".

Mẹ Cố chần chờ nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, bà nắm chặt tay Hạ Lộc Sanh hỏi: "Lộc Sanh, con cũng nghĩ vậy sao?"

Hạ Lộc Sanh không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Mẹ, đây là kế hoạch con đề ra."

Hai người đều không có ý kiến gì, đương nhiên mẹ Cố cũng không còn gì để phản đối, bà gật đầu, "Được rồi."

Hôn lễ đến nhanh chóng, cả hai thay váy cưới từ sáng sớm rồi cùng nhau đến nhà thờ.

Nhóm người Tiêu Thư, Tề Điệp đã đến, bọn họ đang ngồi trên ghế trong nhà thờ, khi nhìn thấy hai người bước trên thảm đỏ, không khỏi vỗ tay tán thưởng.

Đúng là một hôn lễ vô cùng đơn giản, Tề Điệp mặc lễ phục đứng trên bục giáo đường, trong tay cầm micro, mỉm cười nhìn hai người đang đi về phía mình.

Sau khi Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh lên bục, Tề Điệp nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cười: "Hai cô dâu đều là người mà chúng ta yêu quý. Ngày hôm nay họ muốn kết hôn, người thân và bạn bè chúng ta hãy cùng nhau chứng kiến cho hai người họ nhé".

"Từ năm 2015 đến bây giờ đã là cuối năm 2018, chúng ta đã ròng rã hơn ba năm mới nhìn được ngày này. May mắn thay, dù muộn nhưng nó vẫn đến." (*)

(*) Đoạn này tác giả hơi lag mốc thời gian nên mình đã sửa lại tí cho khớp

Ở trên ghế ngồi, Lý Lôi đang nắm chặt tay Diệp Lê, tâm tình có chút kích động, hai mắt ầng ậng nước, cô nói: "Ôi em thật mất mặt mà, chị Tề còn chưa có nói gì mà em đã muốn khóc rồi".

Muốn khóc không chỉ có một mình Lý Lôi, còn có Dương Tuyền, Triệu Nhã Tô và những người khác. Có lẽ là càng là người thân bên cạnh càng dễ dàng xúc động. Không có lễ đường hoành tráng xa hoa, không có đội hình hôn lễ long trọng, chỉ đơn giản là mấy câu nói đã làm mọi người ở dưới sân khấu cảm động.

Tiêu Thư vỗ tay đến lòng bàn tay đỏ chót nhưng còn không nhận ra, ngậm lấy nước mắt mỉm cười nhìn hai người Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh, tự đáy lòng vui mừng cho hai người.

"Chúng ta hãy chúc phúc cho họ, hai người nhất định phải thật khỏe mạnh, bình an, hạnh phúc đến đầu bạc răng long nhé"

Tiêu Thư ở phía dưới lớn tiếng nói: "Phải khỏe mạnh đó! Mấy chục năm nữa chúng ta còn phải cùng nhau tụ hội! Dịch Đồng mang theo Lộc Sanh, Tề Điệp mang theo Đại Lỗi, Diệp Lê cùng Lý Lôi, tôi mang theo bảo bối nhà tôi, Dương Tuyền thì mang theo bạn trai không biết giờ còn đang trốn chỗ nào. Mấy bà cô chúng ta cùng nhau đi thăm hỏi cô Triệu, dì Cố lúc đó đã là mấy bà lão rụng răng, chúc họ bảo trọng thân thể, phải thật khỏe mạnh!"

Cố Dịch Đồng thay đổi sắc mặt nhìn Tiêu Thư.

Tiêu Thư hít sâu một hơi, kìm lại nước mắt rồi nhìn thẳng vào hai người trên sân khấu: "Cố Dịch Đồng, em dám không đồng ý thử coi!"

Cố Dịch Đồng: "Không làm được là con chó nhỏ!"

"Được thôi!", Tiêu Thư đứng dậy, chỉ vào Tề Điệp trên sân khấu, sau đó quay sang nhóm người bên cạnh, lớn tiếng hỏi: "Các người mà không đồng ý chính là một đám nhát gan!"

"Nhát con khỉ!", Tề Điệp cười mắng, "Ai cũng không thoát được!"

Mẹ Cố cười đến chảy cả nước mắt, cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, chú Kỳ một bên ôm vai bà ấy vỗ về.

Sau khi náo loạn một trận, rốt cục cũng vào chuyện chính.

"Cố Dịch Đồng, bất luận sau này giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, cô có nguyện ý ở cạnh Hạ Lộc Sanh không rời không bỏ, làm bạn một đời không?"

Ánh mắt Cố Dịch Đồng rơi vào trên người Hạ Lộc Sanh, cô nhẹ nhàng gật đầu, nhìn em ấy nói với giọng điệu chậm rãi và trang trọng, "Tôi đồng ý!"

"Hạ Lộc Sanh, bất luận sau này giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, cô có nguyện ý ở cạnh Cố Dịch Đồng không rời không bỏ, làm bạn một đời không?"

Thanh âm của Hạ Lộc Sanh khẽ run: "Tôi đồng ý!"

"Được, xin mời hai vị phụ huynh tiến lên trợ giúp đôi tân nương trao nhẫn".

Chú Kỳ cầm nhẫn đến bên Cố Dịch Đồng, mẹ Cố cầm nhẫn đến bên cạnh Hạ Lộc Sanh.

Đầu tiên, Cố Dịch Đồng lấy chiếc nhẫn ra đeo cho Hạ Lộc Sanh, sau đó dưới sự hướng dẫn của mẹ Cố, Hạ Lộc Sanh lấy nhẫn ra, Cố Dịch Đồng đưa ngón tay mình đến trước Hạ Lộc Sanh để em ấy thuận lợi mang nhẫn cho mình.

Không cần Tề Điệp nói, hai người đã ôm chặt lấy nhau.

Một tràng pháo tay vang lên như pháo nổ..

.........................

Buổi tối, hai người tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường.

Lúc này yên tĩnh lại, Hạ Lộc Sanh rốt cục cũng hỏi được nỗi lo lắng trong suốt ngày hôm nay: "Chị Dịch Đồng, chị có sao không? Hôm nay chị có mệt không?"

Đột nhiên không kịp chuẩn bị bị hỏi, Cố Dịch Đồng ngẩn ra sau đó bật cười, cô dở khóc dở cười giải thích: "Đã qua bao lâu rồi chứ, cũng hai ba năm rồi đúng không? Thân thể chị đã hồi phục lâu rồi, nhưng mẹ với em lại quá lo lắng, luôn cảm thấy chị không khỏe...."

Kể từ khi vụ tai nạn xảy ra, mẹ Cố cùng Hạ Lộc Sanh đã coi cô như một con búp bê bằng sứ. Dù cho bác sĩ có nói là thân thể cô đã hồi phục thì hai người vẫn cảm thấy Cố Dịch Đồng yếu đuối mong manh, đụng một cái sẽ vỡ.

Gương mặt Hạ Lộc Sanh lộ vẻ không tin, giọng điệu tràn đầy tức giận: "Đã sớm khôi phục? Chị coi chị hai ngày trước đi ra ngoài cả ngày, trở về liền mệt nằm một cục còn dám nói thân thể thật khỏe mạnh?"

Cố Dịch Đồng biện giải cho mình: "Đó là do cả một ngày ngồi trên ô tô, phạm vi hoạt động nhỏ, người bình thường ngồi xe cả ngày đều sẽ...."

Cô còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lộc Sanh nhăn lại: "Còn cậy mạnh? Thân thể chị ra sao chị còn không tự biết dúng không? Chị....Á!"

Cố Dịch Đồng đột nhiên quay về phía Hạ Lộc Sanh, chống tay lên giường, đem Hạ Lộc Sanh vây ở giữa hai cánh tay mình, sau đó cúi đầu xuống dùng môi che miệng em ấy lại.

Hạ Lộc Sanh bên dưới bị sợ hết hồn, sau khi phản ứng lại thì hai má ửng hồng, giãy dụa dưới thân Cố Dịch Đồng nhưng cũng không dám cử động nhiều, như thể sợ làm Cố Dịch Đồng bị thương.

Cố Dịch Đồng cố gắng hết sức để chứng minh rằng mình không yếu ớt tới vậy. Sau vài phút, cô hơi ngẩng đầu lên, tạm thời buông tha đôi môi đỏ mọng của Hạ Lộc Sanh ra.

Hai người thở dốc đều có chút nặng nề gấp gáp, ở khoảng cách gần hô hấp hai người rơi vào trên mặt nhau, ánh mắt Cố Dịch Đồng bình tĩnh dán chặt vào trên người Hạ Lộc Sanh.

Tuy rằng Hạ Lộc Sanh không nhìn thấy nhưng lúc này lại có thể cảm giác được Cố Dịch Đồng đang nhìn chằm chằm vào mình, cô ngượng ngùng quay đầu đi, tránh ánh mắt của chị ấy.

Cố Dịch Đồng nở nụ cười, cúi đầu hôn một cái lên gò má Hạ Lộc Sanh.

"Là thật", Hạ Lộc Sanh đột nhiên mở miệng.

Cố Dịch Đồng: "Hả?"

"Em tin, chị không yếu ớt".

Chống ở trên người cô lâu vậy cũng không có vấn đề gì, nếu cơ thể yếu ớt đã sớm đổ gục rồi.

Cố Dịch Đồng không biết nên khóc hay cười, đang muốn đứng dậy thì Hạ Lộc Sanh đột ngột ôm choàng lấy cổ cô, xoay người đè cô xuống dưới thân.

Cố Dịch Đồng nhìn Hạ Lộc Sanh phía trên nhướng mày: "Sao? Em đây là làm gì?"

Hạ Lộc Sanh cúi người ghé vào tai Cố Dịch Đồng thì thầm: "Chị Dịch Đồng, em, em muốn làm loại chuyện đó với chị."

Hơn nữa cô đã suy nghĩ về chuyện này không chỉ trong một hai ngày, nhưng trước giờ cô luôn lo lắng cho thân thể của Cố Dịch Đồng, vì vậy cô không ngừng kiềm chế bản thân. Có mấy lần hai người lau súng cướp cò, lửa cháy bừng bừng, lúc Cố Dịch Đồng sắp ăn cô đều bị cô bảo dừng, sau đó đem chính mình bao lấy như cái bánh chưng, không chịu để cho Cố Dịch Đồng ăn.

Cô sợ rằng niềm vui nhất thời sẽ làm cơ thể của Cố Dịch Đồng mệt mỏi.

Cố Dịch Đồng có khổ cũng không giải bày được, nói rằng cơ thể mình đã tốt lắm rồi nhưng làm sao Hạ Lộc Sanh cũng không tin, cô đã thử mọi cách nhưng không thể để em áy buông ra.

Lúc này nghe được Hạ Lộc Sanh nói vậy, trái tim cô nhảy một cái.

Cố Dịch Đồng vòng tay qua eo Hạ Lộc Sanh, còn chưa có thực hiện động tác tiếp theo đã bị em ấy đột nhiên ngăn lại.

Không đợi Cố Dịch Đồng hỏi, Hạ Lộc Sanh lại nói nhỏ vào tai cô: "Chị nằm đó, em làm!"

Cố Dịch Đồng chưa kịp phản ứng, Hạ Lộc Sanh đã dùng ngón tay mò mẫm môi cô, sau đó cúi đầu hôn vào vị trí ngón tay đồng thời cô rút ngón tay ra, hai đôi môi dính chặt vào nhau.

Sau khi hôn một lúc, Hạ Lộc Sanh vụng về cởi cúc áo ngủ của Cố Dịch Đồng bằng một tay, nhưng sau khi loay hoay một lúc vẫn không thể mở được.

Cố Dịch Đồng khẽ cười một tiếng, Hạ Lộc Sanh cảm thấy như thể mình bị cười nhạo, hơi xấu hổ, đơn giản là không thèm cởi nút nữa mà trực tiếp kéo vạt áo lên, dò xét đi vào.

Gương mặt Cố Dịch Đồng đỏ lên, mặc dù biết Hạ Lộc Sanh không nhìn thấy nhưng cô vẫn không nhịn được thò người ra tắt đèn cạnh giường.

Tiếng thở dốc chập trùng lên xuống vang lên trong căn phòng tối, kiều mỹ trêu người, cả phòng cảnh xuân đặc biệt kiều diễm.

Cố Dịch Đồng bị khiêu khích nổi lửa, cô cắn chặt môi dưới, hai mắt khép hờ, Hạ Lộc Sanh vuốt ve từ trên xuống dưới, sau đó đột nhiên dừng động tác.

Chờ một hồi, Cố Dịch Đồng mở mắt ra, giọng nói có chút nhẹ nhàng: "Sao vậy em?"

Hạ Lộc Sanh cúi đầu, vùi đầu vào cổ Cố Dịch Đồng, giọng nói nhỏ vô cùng, tựa như không nghe được, vừa thẹn vừa giận muốn che dấu xấu hổ của chính mình: "Chị dạy em! Em.... em không biết...."

Cố Dịch Đồng chớp chớp mắt, cô gái nhỏ trên người dường như cảm thấy vô cùng mất mặt, vùi đầu vào cổ Cố Dịch Đồng làm đà điểu không chịu đi ra.

Bên trong gian phòng yên tĩnh, qua vài giây, tiếng cười trầm thấp của Cố Dịch Đồng vang lên.

Hạ Lộc Sanh càng thêm xấu hổ, bị Cố Dịch Đồng cười đến có chút tức giận, há miệng ra cắn vào vai chị ấy.

Cố Dịch Đồng càng cười lớn hơn, giọng cô như bị mắc kẹt giữa môi và răng, rất trầm nhưng lại mang tính trêu người, Hạ Lộc Sanh bị cô cười tới nóng bừng lỗ tai.

Ngay khi cô đang lúng túng xấu hổ vô cùng, Cố Dịch Đồng bất ngờ nắm lấy tay cô, sau đó dẫn dắt cô di chuyển từng chút từng chút một.

.............

Dần dần, Hạ Lộc Sanh rốt cục cũng lĩnh ngộ được, bắt đầu tự mình chuyển động. Cố Dịch Đồng quấn lấy vai Hạ Lộc Sanh, rơi vào những thăng trầm mà Hạ Lộc Sanh mang lại cho cô.

Mặc dù người nằm dưới không phải là bản thân nhưng Hạ Lộc Sanh vẫn miệng lưỡi khô khốc, hơi thở thở dốc của Cố Dịch Đồng dường như đang thở vào trái tim cô vậy.

Đêm động phòng hoa chúc, gió xuân nồng đượm.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cả hai ngừng lại và ôm chặt lấy nhau.

Hô hấp dần dần hồi phục lại, một lúc lâu sau Hạ Lộc Sanh đột nhiên mở miệng: "Chị Dịch Đồng, chị ngủ rồi sao?"

"Chưa em".

Cố Dịch Đồng nghĩ rằng Hạ Lộc Sanh có điều gì đó muốn nói, nhưng sau khi hỏi, em ấy cũng không có nói gì thêm, Cố Dịch Đồng kỳ quái hỏi: "Sao vậy em?"

Im lặng trong vài giây.

"Em yêu chị", thanh âm của Hạ Lộc Sanh rõ ràng truyền vào trong tai Cố Dịch Đồng.

Hai người bọn họ rất ít khi nói chữ yêu này, số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nghe vậy phản ứng đầu tiên của Cố Dịch Đồng là sững sờ, sau đó trong lòng bay lên vô tận ấm áp, còn có chút cảm giác phức tạp không nói được, rõ ràng không phải là người dễ xúc động nhưng giờ phút này lại đột nhiên ướt khóe mắt.

Cố Dịch Đồng không trả lời, chỉ đem Hạ Lộc Sanh ôm càng chặt hơn một chút

Giờ phút này, trái tim Cố Dịch Đồng ngàn vạn lần quay cuồng, bao nhiêu suy nghĩ, cảm xúc đan xen bấy lâu nay cuối cùng chỉ hóa thành một ý nghĩ.

Sau này hai người họ sẽ gắn bó với nhau, yêu thương nâng đỡ nhau đến hết quãng đời còn lại.

Nguyện chị biến thành một cơn gió nhẹ chiếu vào đôi mắt em.

(Nguyện hóa thành thanh phong, chiếu vào đôi mắt em)

Hạ Lộc Sanh như là cảm nhận được ý nghĩ của Cố Dịch Đồng, đáp lại cái ôm của chị với một nụ cười.

Chị là đôi mắt của em, để em thấy được thế giới trước mắt mình.

==

Hoàn 24.04.2022

Cuối cùng cũng xong bộ truyện thứ 2 mình edit.

Ban đầu đến với Thanh Phong đơn giản vì nó hợp gu nhân vật của mình nhưng càng edit càng thấy thích. Đây không phải một truyện drama, mới lạ hay tâm lý nhân vật xây dựng tốt như những truyện khác mà mình thấy nó rất bình dị như chính chúng ta trong cuộc sống vậy.

Ở đây có 1 người bình thường Cố Dịch Đồng trùng sinh sửa chữa lỗi lầm của mình, lỗi lầm...uhm thì cũng không hẳn, chỉ là cô ở độ tuổi đôi mươi của kiếp trước đã thiếu cảm thông và quan tâm đến Lộc Sanh để rồi khi bi kịch xảy ra cô mới giật mình nhìn lại bản thân đã bỏ qua điều gì để thành kết cuộc như vậy?

Và ở Thanh Phong có một Hạ Lộc Sanh "không bình thường", không bình thường ở đây là em sinh ra kém may mắn hơn nhiều đứa trẻ khác, em không nhìn thấy được thế giới này muôn hình vạn trạng, không thấy được mẹ mình và cả người mình yêu. Trong thế giới của em vốn đã nhạy cảm mà hoàn cảnh lại khiến em càng tự phải gồng lên bảo vệ chính mình bằng vỏ bọc gai góc với cuộc đời. Em sinh ra vì không nhìn thấy nên bị cha ruồng bỏ, mẹ là tất cả với em để rồi khi mẹ vì lao lực quá độ mà rời bỏ thế gian, em bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời. Rồi, bàn tay chìa ra giúp em nhưng cũng quá hững hờ để tâm hồn em ngày càng khép lại, để em ngày ngày bị nội tâm chính mình cắn xé để rồi em chọn cách từ bỏ cuộc đời ở tuổi trăng tròn. Rất may, trời cao đã cho em cơ hội được tận hưởng thế giới này bằng một cách khác. Ông trời lấy đi của em đôi mắt nhưng bù cho em tài hoa, em dùng tài hoa của mình để cứu giúp những mảnh đời tương tự em và em bắt đầu một tình yêu đẹp với người ấy, người đã đưa tay ra níu lấy em giữa bóng tối cuộc đời, người đã làm cuộc sống của em thêm "màu sắc" và đã cho em một tình yêu vẹn tròn nhất.

Đọc truyện đôi lúc chúng ta sẽ thấy Cố Dịch Đồng áp suy nghĩ của mình lên Hạ Lộc Sanh chỉ vì muốn tốt cho em ấy và cũng sẽ có lúc chúng ta thấy Lộc Sanh thật "ngang ngược" khi ép Dịch Đồng lựa chọn giữa thành người yêu hoặc thành người dưng nhưng với mình, đây cũng là những tình huống rất hay xảy ra trong cuộc sống nhưng may mắn là quanh 2 nhân vật chính có được gia đình thấu hiểu, bạn bè quan tâm nên đối mặt với sự cay nghiệt của xã hội cũng được giảm nhẹ đi phần nào, bởi nếu là người thân cận như gia đình mà còn không hiểu, không yêu thương cho họ thì còn ai ngoài kia dang tay ra với họ - những đứa con trót yêu một người đồng giới.

Truyện đều đều, không drama, không nhiều màu sắc mà nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu, fiju dàng tha thiết...

Bộ truyện 83 chương mà mình mất gần 6 tháng mới xong, giờ chuẩn bị lấp Nhất Lộ An Ninh!!!! Cảm ơn mọi người đã đi cùng mình suốt thời gian qua.

"Nguyện ta hóa thành thanh phong, chiếu vào đôi mắt người

Người là đôi mắt ta, để ta thấy thế giới trước mắt mình"

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!