Vân Bình Truyện

Chương 12: Vụ án hôn ước



Giữa bầu trời đêm âm u đang mưa lớn, có một lam y nữ tử nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào một căn phòng với tâm thế áy náy, nàng đi đến bên một lam y nữ tử khác đang ngồi cạnh cửa sổ trong phòng ngắm mưa.

Dĩ nhiên lam y nữ tử kia cũng cảm nhận được sự xuất hiện của vị khách không mời mà đến này.

"Hoàng tỷ.. tỷ đừng giận muội nữa mà."

Tạ Nhược Hi nói lớn với giọng điệu thành khẩn, nhưng phản hồi lại nàng chỉ là tiếng ùng ùng của sấm sét. Nàng bĩu môi, chạy lại ngồi đối diện rồi nắm tay y.

Thấy nàng như vậy, Tạ Uyển Đình cũng không thể không mềm lòng.

"Muội đó, không được phép mạo hiểm như thế nữa."

Tạ Nhược Hi tươi cười gật đầu, sau đó liền đưa cho y một lá thư do Lâm Uyển Dư gửi đến.

Tạ Uyển Đình thắc mắc mở tờ giấy ra đọc: "La Kiệt đang theo dõi mọi người, triều đường cũng có biến động, thời thế dần thay đổi, các thế lực đang rục rịch, nhất định phải cẩn trọng."

Cô vừa đọc xong thì lập tức thở dài một hơi rồi tiến tới cây nến gần đấy đốt lá thư đi.

Hai người di chuyển đến chiếc bàn giữa phòng ngồi trầm mặc nhìn nhau. Hiện giờ danh tiếng của Tạ Nhược Hi rất tốt, chỉ cần xây dựng thế lực riêng nữa là ổn. Nhưng tình hình của Xích La Đại cũng giống như Lâm Uyển Dư nói, thời thế dần dần thay đổi, các thế lực đang rục rịch, khoảng thời gian này chắc chắn sẽ rất loạn lạc, việc xây dựng thế lực của nàng chỉ sợ sẽ rất khó.

Ngồi một lúc lâu cũng chẳng ai có ý kiến nào nên Tạ Nhược Hi nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi, trên đường về nàng vô tình thấy một bóng đen thoáng lướt qua đằng sau dãy phòng phía đối diện dãy phòng của nàng, tốc độ của bóng đen ấy cực kỳ nhanh, nhanh đến nỗi nàng còn cho rằng đấy chỉ là ảo giác rồi tăng tốc về phòng.

Nàng nằm trên giường nhưng lại không ngừng nghĩ về những bước cờ tiếp theo cho đến nửa đêm rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

*

Rạng sáng hôm sau, nàng bị tiếng ồn ào đến lấn át cả tiếng mưa rào bên ngoài làm cho tỉnh giấc, nhanh chóng sửa soạn rồi đi ra khỏi phòng xem xem rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Quả nhiên không ngoài dự cảm của nàng: Không phải chuyện tốt gì a.

Nàng chỉ vội khoác áo choàng lên người rồi từ từ đi đến căn phòng có mười mấy người đang bàn tán xôn xao ngoài cửa, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng căng thẳng, một học viên thấy nàng thì liền cản lại nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng vỗ vai trấn an y rồi không chần chừ bước thẳng vào căn phòng ấy.

Cảnh tượng trước mắt khiến nàng cả kinh mà bất giác lùi lại, mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Nữ học viên kia đã bị một thứ gì đó cào xé toàn thân chỉ trừ cái đầu, bộ y phục vốn dĩ màu trắng xóa nay đã bị máu nhuộm thành màu đỏ. Mặc dù y bị cào xé nhưng vẫn giữ được khuôn hình của cơ thể, bộ y phục vẫn đủ để che lấp hết những vết thương trên người y.

Nhìn đi nhìn lại nữ học viên kia một thân hồng y đỏ rực trên giường thì thật sự rất giống một.. tân nương nha.

Tạ Nhược Hi nhanh chóng hoàn hồn, đóng cửa lại tránh cho người khác nhìn thấy cảnh tượng này rồi lại sợ hãi.

Nàng lấy hết dũng khí, từ từ tiến lại gần giường, quan sát kĩ những vết thương trên người y, nếu để ý kĩ thì sẽ thấy không chỉ có vết cào xé như của mãnh thú mà còn có vết bầm và vết hằn trên cổ, trên cổ tay và cổ chân của y, đoán chừng là vết thương do dây thừng siết lấy.

Nàng vươn đôi tay đang run rẩy ra định sờ vào bàn tay y nhưng lại rút tay vì cảm nhận được y không còn một chút linh lực nào cả, nàng vòng tay ra sau lấy chiếc áo choàng phủ lên người nữ học viên kia rồi đi quanh phòng tìm chứng cứ liên quan.

Một lúc sau, tin tức này nhanh chóng được truyền khắp học viện, ai ấy đều lo lắng đến đứng ngồi không yên. Chưởng viện cùng các tiến sĩ đến hiện trường kiểm tra đồng thời cho các học viên nghỉ học một ngày.

Các học viên tập trung ở nhà ăn rồi tiếp tục bàn luận về vụ việc này.

Tạ Nhược Hi cũng lập tức chạy đến bàn mà đám người Tạ Khải Vũ đang ngồi để hỏi chuyện.

Hóa ra một tháng trước cũng có năm vụ án giống vụ án lần này xảy ra, nạn nhân bao gồm ba nữ học viên của Huyền Linh quốc, một nữ học viên của Sở quốc, một nữ học viên của Kỳ Thiên quốc và lần này là một nữ học viên của Mạn Yên quốc. Mỗi nạn nhân đều bị sát hại giống nhau, điểm chung duy nhất mà họ biết được chính là nạn nhân đều là nữ tử.

Nhìn hiện trường vụ án như vậy, đa số mọi người đều cho rằng là do Quỷ Tân Nương làm ra. Theo truyền thuyết cổ của Xích La đại lục, có một tân nương bị tân lang ngay trong ngày cưới chỉ vì tiểu thiếp của hắn. Nữ tân nương này oán hận rồi chuyển hóa thành quỷ. Sau này, cô ta thường xuyên sát hại những nữ tử đến tuổi gả chồng, dùng máu của họ để nhuộm màu y phục thành màu đỏ để họ "cùng chung cảnh ngộ" với cô ta.

Nhưng giả thuyết này vẫn chỉ khiến mọi người bán tín bán nghi mà thôi, hung thủ thật sự là ai và là gì thì chưa ai tìm ra..

Học viên vốn dĩ đóng cửa một tháng là vì điều tra vụ việc này, người ngoài cứ nghĩ là tra được rồi nhưng thực chất những học viên ở đây đều không tin. Học viện cho mở lại cũng là vì tiếp tục điều tra xem có nghi phạm lẩn trốn trong học viện hay không.

Tạ Nhược Hi vừa nghe xong đã thấy có vấn đề, lập tức đứng dậy quan sát các học viên trong nhà ăn. Thiếu một người: Mộ Dung Phong.

Nàng liếc qua Mộ Dung Thành đang thưởng trà rồi chạy lại kéo tay y ra ngoài, bỏ lại Tạ Uyển Đình cùng Tạ Khải Vũ vẫn đang còn suy luận về vụ án này.

"Ta đến Tàng Thư Các đợi ngươi, ngươi đi xin phép Viện chưởng đi." Nàng nhìn Mộ Dung Thành thẳng thắn nói.

Đây là một trong những quy tắc của học viện, để đảm bảo các cuốn sách lẫn bảo vật trong học viện vẫn ở nguyên trong Đông viên, một khi có món bảo vật nào mất thì có thể thu gọn được phạm vi tìm kiếm.

Mộ Dung Thành thở dài một hơi, gật đầu rồi đi về phía Hàm Nguyên điện thay nàng.

Tạ Nhược Hi cầm cây ô đang gấp lại trên tay, đi về hướng Tàng Thư các, trên đường lại vô tình thấy Mộ Dung Phong đang ngắm mưa ở cuối hành lang của dãy nhà. Nàng chạy lại dò hỏi: "Vụ án đã nghiêm trọng như vậy rồi mà Túc Vương điện hạ không mảy may lo lắng sao?"

Âm thanh trong trẻo phát ra làm y giật mình, quay đầu nhìn thấy nàng thì chỉ mỉm cười, ung dung trả lời: "Đến học viện còn không tra được thì bây giờ lo lắng có ích gì sao? Chi bằng ngắm nốt cơn mưa, hưởng thụ những giây phút còn lại của cuộc đời!"

Nàng nghe xong liền có chút nghi hoặc với câu sau của Mộ Dung Phong nhưng vẫn giữ bình tĩnh quay đầu cùng y ngắm mưa.

Nhìn thấy cảnh này, nàng lại nhớ đến một chuyện, quay qua nhìn hắn mỉm cười: "Vọng Yên đồ, hy vọng bình yên, ý nghĩa đặc biệt, nét vẽ cũng không tồi." Nói xong thì bung ô, xoay người tiếp tục đến Tàng Thư các.

Mộ Dung Phong cũng xoay người nhìn nữ tử cầm ô tiêu sái bước đi kia mà bất giác mỉm cười. Người có thể biết được họa pháp của hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay khiến hắn bỗng cảm thấy nữ tử này có chút gì đó đặc biệt.

Đến Tàng Thư các, nàng gặp Phùng tiến sĩ đang ngồi đọc sách dưới mái hiên của cửa các.

Y cảm nhận được nàng nhưng mắt vẫn đọc sách còn tay thì chỉ chỉ vào trong các.

Tạ Nhược Hi hiểu ý liền gấp ô lại dựng ở một góc của cửa các, chạy thẳng vào Văn Uyên điện, quả nhiên Chưởng viện đã ở đây, còn biết rõ nàng sẽ nói gì mà điều hết mọi người trong các ra ngoài. Y xoay người nhìn nàng mỉm cười, chỉ im lặng đợi nàng lên tiếng.

Nàng hành lễ rồi thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình: "Hung thủ không phải người, cũng chẳng phải thú, càng không phải là quỷ."

Hôm đó nàng đến hiện trường để quan sát, vết cào xé trên người quả thực là do mãnh thú làm, nhưng những vết bầm tím và vết hằn bị dây thừng siết chặt thì chưa chắc. Lẽ nào thú biết buộc dây thừng sao? Thú sẽ biết tránh gương mặt của nạn nhân mà không cào trúng sao? Hơn nữa lẽ nào nữ quỷ kia sẽ hút linh lực của nạn nhân sau khi sát hại họ sao? Toàn bộ đều là do ý thức của con người mà có.

Ban đêm học viện sẽ có kết giới, mà ban ngày lại nhiều người như vậy cho nên hung thủ đã và đang ẩn nấp trong học viện với một thân phận nào đó.

Thực ra trước đó các tiến sĩ cũng đã đưa ra được những dẫn chứng này, chỉ là vẫn chưa biết cách để bắt được hung thủ, hôm học viện mở lại nàng cũng đã thấy vị Lý tiến sĩ kia quan sát tỉ mỉ mọi người, chắc hẳn là y đang tìm kiếm điều bất thường ở đám học viên ấy.

Lúc này Tạ Nhược Hi thực sự nghi ngờ hung thủ rốt cuộc là ai, hay đúng hơn là cái gì.

"Nhược Hi à, cho nên con nắm chắc bao nhiêu phần rằng sẽ bắt được hung thủ?" Chưởng viện gật đầu đồng tình với những dẫn chứng của nàng rồi nhẹ nhàng hỏi.

Ánh mắt nàng khẽ động, ý của Chưởng viện là.. muốn giao vụ án này cho các học viên giải quyết sao? Chưởng viện và các tiến sĩ căn bản là có đủ năng lực để xử lý êm xuôi vụ này, nhưng nếu họ đã cố tình không xử lý mà cho các học viên xử lý thay thì chứng tỏ họ đang muốn mượn vụ án này để đánh giá năng lực của các học viên đây mà.

Nghĩ tới đây nàng liền thẳng thắn nói: "Bảy phần!"

Nàng vừa dứt câu thì đã có một giọng nói phát ra ở kệ sách đối diện: "Vậy là kém hơn ta một phần rồi nha."

Tạ Nhược Hi giật mình vì không biết ở đây còn có người thứ ba, nếu là người khác thì chắc chắn nàng sẽ cho kẻ đó biến thành thịt đông lạnh, nhưng vẫn may là nàng nhận ra giọng điệu nói chuyện ấy nên không động thủ.

Hóa ra Mộ Dung Thành đã đến đây tìm Chưởng viện từ trước, y cũng có suy nghĩ giống nàng và đã bắt đầu điều tra các dữ liệu trong sách.

Chưởng viện chỉ cười nhẹ, rời khỏi Tàng Thư các trước để thông báo nhiệm vụ phá án này cho các học viên, đồng thời hầu hết các tiến sĩ đều sẽ được về nhà nghỉ ngơi vài hôm.

Sau khi nhận được nhiệm vụ này, học viên ai nấy đều tỏ ra không vui nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, phân chia thành nhiều nhóm nhỏ khoảng ba đến năm người rồi đi khắp học viện tìm manh mối, đến cả hồ nước, một con cá, một cọng cỏ hay một phiến lá cũng không bỏ qua. Riêng đám người Tạ Nhược Hi chỉ chạy vòng vòng quanh Tàng Thư các mà không thèm ra ngoài.

Giữa hàng trăm cái kệ sách và hàng chục ngàn cuốn sách của Văn Uyên điện thì Tạ Nhược Hi đã chọn chạy qua nơi chỉ có vài trăm bức tranh là Kỳ Họa điện. Nàng cũng tiện tay kéo Tạ Uyển Đình qua vì y am hiểu về hội họa hơn.

Nhưng tìm nguyên cả một ngày vẫn chưa ra được manh mối nào có giá trị nên ai cũng bắt đầu nản trí, chỉ cố dùng nốt năng lượng còn trong người lết thân xác tiếp tục tìm.

Đến tối, sau khi đã dùng bữa xong, mọi người nhanh chóng về phòng ngủ, riêng đám nữ học viên là đều phân chia mỗi phòng ba người ngủ chung với nhau cho an toàn. Lúc này toàn học viện cũng chỉ có Tàng Thư các và hiện trường vụ án là còn được thắp sáng bởi nến.

Tạ Khải Vũ đang đọc sách trên tầng mười thì bỗng nghĩ ra gì đó rồi bước xuống thang đến chỗ nhóm người Mộ Dung Thành đang ngồi: "Tìm ra hung thủ sẽ mất khá nhiều thời gian nên vấn đề quan trọng hiện tại là phải biết được nạn nhân tiếp theo là ai mới đúng chứ."

Lúc này ai nấy đều tỉnh ngộ nhưng vẫn lực bất tòng tâm vì chẳng biết được nạn nhân có điểm chung gì ngoài họ là nữ cả.

Tạ Nhược Hi cảm thấy chỉ ở mãi một chỗ cũng không ổn liền định chạy đến hiện trường với đám Tạ Thừa Lâm, vừa chạy ra ngoài cửa Văn Uyên điện thì bị Mộ Dung Thành dùng bàn tay của y "nắm đầu" lại khiến nàng suýt chút thì té.

Nàng xoay người vừa định chửi y thì đã bị chặn họng lại: "Muốn đi thì cũng đừng đi một mình, mà tốt nhất là đừng đi lại lung tung vào buổi tối." Nghe xong nàng lập tức nuốt hết những câu mình định chửi y lại, giọng nói của y bỗng ấm áp đến lạ thường khiến hàng chục ý nghĩ hiện hữu trong đầu nàng, tên này hôm nay bị làm sao thế? Hắn là đang nhắc nhở mình à? Hắn mất não rồi sao? Hắn là Mộ Dung Thành giả à?

Mộ Dung Thành chỉ tay qua bên kệ sách ở góc phòng, nàng cũng bất giác nghe theo mà đi đến đó đọc thêm dữ liệu trong sách.

Tạ Khải Vũ và Tạ Uyển Đình ngơ ngác nhìn hai con người kia, sau lại tỉnh táo rồi quay qua nhìn nhau cười như đã hiểu gì đó.

Đến nửa đêm, đám người Tạ Thừa Lâm ở hiện trường vụ án cũng đã về phòng nghỉ ngơi, đám người Tạ Nhược Hi thì ngủ quên luôn ở Tàng Thư các.

Vừa rạng sáng hôm sau trời lại đổ mưa, khí hậu trong thành Huyền Dương cũng lạnh dần. Lúc này có một nhóm học viên nữ và nam ôm chăn đến Tàng Thư các, Mộ Dung Thành vì vậy mà thức dậy phụ giúp họ đắp chăn cho ba con người đang ngủ lăn lê trên bàn.

Xong, họ tiếp tục tìm kiếm thêm dữ liệu trong sách, một lúc sau toàn bộ học viện đều đã tỉnh và bắt tay vào công việc, chỉ có Tạ Nhược Hi là vẫn còn ôm tay ngủ trên bàn giữa Văn Uyên điện.

Mộ Dung Thành thấy vậy, chớp lấy thời cơ tốt này mà dùng bút lông vẽ lên mặt nàng, thoáng chốc mặt nàng đã xuất hiện.. một con rùa.

Vẽ xong y liền bỏ bút xuống, tiếp tục đi đọc sách và xem như chẳng có chuyện gì, mặc kệ cho ai nấy đi qua nhìn thấy mặt nàng đều không nhịn được mà bật cười, nàng cũng vì thế mà thức giấc.

Vẫn như thường ngày, nàng trở về phòng sửa soạn lại nhưng trên đường thấy ai cũng nhìn thấy mình là cười nên bắt đầu sinh nghi. Nàng cố tăng tốc để về phòng sớm hơn và rồi bị Tạ Ngọc Chân cản lại.

"Hứ, Vân Bình Công Chúa cao cao tại thượng của chúng ta hôm nay lại chơi trò mới rồi sao? Trò này không tệ, nếu sáng nào cũng chơi trò này thì đúng thật chúng ta được giãn cơ mặt miễn phí rồi a."

Tạ Nhược Hi cắn răng chịu đựng, cố nuốt cục tức xuống, lơ đi nữ tử đang chế giễu mình kia mà nhanh về phòng.

Tạ Mộc Nhiên lập tức đi nghe ngóng tin tức, biết được Mộ Dung Thành đã trêu chọc được Tạ Nhược Hi thì lan truyền khắp học viện, vậy là từ nay trở đi, Mộ Dung Thành chính là khắc tinh duy nhất của Tạ Nhược Hi rồi a.

Tạ Nhược Hi vừa vô phòng thì phóng như bay đến trước gương, thấy mặt mình bị vẽ thành như vậy thì liền hét lớn ba chữ: "Mộ Dung Thành!" khiến cả học viện hầu như đều nghe thấy.

Sau khi đã chỉnh trang lại xong, nàng nhớ lại lời Tạ Khải Vũ nói hôm qua mà đến hiện trường vụ án thay vì đến Tàng Thư các, thấy Lý Lạc Thanh đang đứng im một chỗ nhìn về phía thi thể đã được linh lực bảo quản để không bị phân hủy và bốc mùi, vì biết rằng Lý Lạc Thanh là đang "tưởng tượng" ra diễn biến vụ án nên nàng cũng không lên tiếng để y tập trung, còn mình thì đi tìm thêm manh mối trong căn phòng.

Một lúc sau chỉ thấy Lý Lạc Thanh thở dài một hơi, xoay người đi ra khỏi phòng, đi về hướng Đông viên. Tạ Nhược Hi nhân lúc không có người thì liền đi đến cạnh giường, nhìn thi thể bằng ánh mắt thương xót rồi lấy hết dũng khí dùng tay không tìm kiếm manh mối trên giường lẫn xung quanh thi thể.

Trực giác của nàng quả không sai, nàng tìm được một miếng ngọc bội đôi màu trắng ở phía dưới thi thể, miếng ngọc bội màu trắng nay đã bị nhuốm máu thành màu đỏ, tay nàng cũng vì thế mà dính không ít máu. Nàng nhìn miếng ngọc bội rồi nhận ra gì đó, lập tức chạy đi rửa tay và miếng bạch ngọc sạch sẽ, tiện thể hỏi một học viên đi ngang qua về những nơi xảy ra vụ án khác.

Tạ Nhược Hi đi đến từng căn phòng, quả nhiên đều đã được dọn sạch, chỉ giữ lại đồ của nạn nhân nguyên vẹn, đợi người nhà đến nhận về và cũng vì không có ai chuyển đến ở nên có chút bụi bặm.

Nàng bắt đầu lục lọi khắp căn phòng, tìm suốt nửa canh giờ cuối cùng cũng đã tìm thấy thứ nàng muốn tìm là một chiếc vòng cổ bạc ngọc trai được giấu trong túi đồ của nữ học viên này.

Nàng tiếp tục tìm nốt ba đồ vật còn lại của ba nữ học viên bị sát hại kia để lại, lần lượt là một chiếc túi thơm, một cây trâm vàng và một chiếc vòng tay ngọc bích.

Sau khi đã tìm đủ những thứ nàng muốn tìm thì lập tức chạy đến Tàng Thư các thông báo, trên đường nàng lại vô tình nghĩ ra một diệu kế nên đã tìm đến phòng của Mộ Dung Thành lục lọi khắp nơi. Xong, nàng tiếp tục đi đến Tàng Thư các, lúc ấy trong các không có ai ngoài ba người Mộ Dung Thành đang nhàn nhã thưởng trà.

Tạ Nhược Hi bỏ đống đồ đang ôm trên tay xuống bàn khiến Tạ Uyển Đình tưởng nàng rảnh rỗi sinh nông nổi mà đi mua về nhưng nàng nhanh chóng giải thích rằng những đồ vật trên bàn đều là tín vật định tình.

Mộ Dung Thành vừa nghe xong thì liền bị sặc trà: "Cô có phu quân rồi à?"

Nàng nghe xong thì muốn nhào lên đập y một trận nhưng cố giữ bình tĩnh để tập trung vô chuyện chính: "Đây chính là điểm chung của nạn nhân, họ đều đã có hôn ước."

Lúc đầu nàng cũng không quá chắc chắn nhưng khi tìm thấy chiếc vòng cổ bạc kia thì manh mối này đã chắc như đinh đóng cột rồi.

Miếng ngọc bội màu trắng ấy là ngọc bội đôi; Còn ngọc trai thì là loại đá quý phổ biến tượng trưng cho tình yêu nên chiếc vòng cổ cũng là tín vật định tình; Chiếc túi thơm thì lại được thêu hình một con chim ương, mà đã có ương thì chắc chắn sẽ có uyên, cho nên vị hôn phu của nữ học viên này sẽ có một chiếc túi thơm thêu một con chim uyên; Cây trâm vàng này thì chính là Mẫu Đơn Huyễn Sắc, khi ra ngoài nắng thì sẽ đổi màu, khi gặp nước cũng sẽ đổi màu, đấy chính là loại tín vật định tình thường thấy ở Kỳ Thiên quốc; Chiếc vòng tay ngọc bích kia nhìn thì có vẻ bình thường nhưng nếu để ý kĩ thì sẽ thấy hai chữ "Phàm Lang", hai chữ này chắc là của vị hôn phu của nữ học viên bị sát hại hôm qua rồi a.

Mà cho dù họ có thể không có hôn ước mà chỉ là mua về cho vui thôi thì cũng sẽ bị hung thủ hiểu nhầm thành có hôn ước, nên có thể xem như là họ đã vô tình mang họa diệt thân.

Tạ Uyển Đình cảm thấy có chút có lý rồi bỗng hiểu được ý của Tạ Nhược Hi, quay sang hỏi cô: "Muội chắc chứ?"

Nàng dùng ánh mắt kiên định nhìn y gật đầu.

Tạ Uyển Đình lại hiểu ý nàng, hai lam y nữ tử đồng thời quay đầu nhìn hai nam tử đang ngồi ở phía đối diện rồi nở một nụ cười gian xảo khiến họ không khỏi bồn chồn.

Ngay lập tức Tạ Nhược Hi móc từ trong người ra một miếng ngọc bội màu xanh được khắc họa tiết hoa sen trông vô cùng tinh xảo, hóa ra lúc nãy nàng vô phòng Mộ Dung Thành là vì tìm miếng ngọc bội này. Mộ Dung Thành vừa nhìn thấy đã nhận ra mà chồm người lên định lấy lại vật của mình nhưng nàng lại nhanh chóng rụt tay giấu miếng ngọc bội sau lưng.

Miếng ngọc bội ấy chính là món đồ duy nhất mà mẫu phi của y để lại, giá trị của nó tự nhiên không tầm thường.

Tạ Nhược Hi là muốn Mộ Dung Thành cùng nàng diễn một màn kịch, nàng muốn để hung thủ biết Mộ Dung Thành đã đính ước với mình, muốn lấy mình làm mồi nhử dụ hung thủ đến rồi tóm gọn hắn.

Sở dĩ nàng muốn Mộ Dung Thành cùng đóng kịch cùng là bởi vì y đáng tin hơn mấy tên nam tử kia một chút, ít nhất thì nếu tin tức nàng và y đã đính ước bị truyền ra ngoài thì nàng cũng sẽ không thiệt thòi.

Nhưng cách này khá nguy hiểm, không ai biết thực lực của hung thủ như thế nào và bao giờ mới xuất hiện, ngộ nhỡ xảy ra sai sót thì quả thực là lành ít dữ nhiều nha.

Mặc dù biết rõ là thế nhưng không thể không thử bởi đây là biện pháp để bắt được hung thủ nhanh nhất mà họ nghĩ ra được, dù sao thì trong học viện cũng không còn nhiều tiến sĩ ở lại nên họ sẽ có thể thoải mái náo loạn một trận rồi.

Sau khoảng một tuần trà bàn bạc kĩ lưỡng về kế hoạch tối nay và đưa ra một số biện pháp ứng phó khi gặp tình huống ngoài ý muốn, họ quyết định sẽ bắt đầu đi bước một trong kế hoạch vào ngay chiều hôm đó.